• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

1001 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG!!!

Status
Không mở trả lời sau này.

Huycl2507

New Member
Mưa vô tình, gió vô tâm ...

Đêm gió mùa chợt lạnh, trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa như trút nước tràn ngập trên phố phường. Có một đôi tình nhân tấp vội vào một mái hiên ven đường. Vội vàng trú... Vội vàng tránh... Mưa...

Họ nép vào nhau dưới mái hiên, người con trai đứng lên phía trước như chắn che bụi mưa, không cho ướt bạn mình, nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau ôm chặt lưng cô gái.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa... như trút...

Có hai bố con nhà nọ, người ướt nhẹp từ đầu đến chân đang đội mưa chạy đến. Mái hiên trở nên đông vui, mái hiên chợt như chật chội. Đôi tình nhân đứng lui lại, ông bố đẩy đứa con gái vào phía trong. Còn mình đứng phía ngoài, nửa bị mưa rơi ướt, nửa bị bụi mưa rơi.



Ngoài trời, mưa vẫn mưa... không ngớt...

Trên phố, có một người đàn bà nhỏ bé mặc áo mưa ướt sũng, lững thững đội thúng đi trong mưa. Khuôn mặt già nua ướt nhèm vì mưa hắt, người đàn bà tay như run lập cập, tiến lại gần cất tiếng run hỏi khẽ:
- Anh, chị ăn bánh mì không?
Anh thanh niên đưa mắt liếc nhìn, cô gái khẽ gật đầu.
- Bán cho cháu một cái. Còn bé gái, bé có ăn không?
- Dạ em không! Con bé cười nheo mắt. "Chú cũng không!" Ông bố khẽ gật đầu cười nói thay lời cám ơn.

Người con trai rút tờ 10.000 đồng: "Thôi, cô khỏi trả lại". Tay nhận cái bánh bẻ làm đôi chia cho cô bạn mỗi người cầm một nửa. Bà bán bánh mì đưa mắt nhìn, rồi cúi xuống, lặng im không nói, cặm cụi cất tiền.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa... rả rích...

- Này bà có cái áo mưa nào khác không?
- Có mỗi cái đang mặc thôi!
- Bán lại cho tôi. Tôi cho con bé mặc về không đứng đây nó ốm mất.
- Bán thì lấy gì mà đi. Mà mua thì trả bao nhiêu?
- Bán nhiêu thì bán.
- Lấy bảy nghìn nhé?
- Cái áo rách thế mà bán bảy nghìn à?
- Thôi mua thì năm nghìn. Không thì thôi vậy, tôi cũng chẳng muốn bán đâu.

Ông bố rút tờ 5000 đổi lấy chiếc áo mưa nhăn nheo, rách tả tơi lỗ chỗ mặc vội cho đứa con gái. Hai bố con lên xe, đứa bé núp đầu vào sau lưng bố tay vẫy chào đôi tình nhân nọ. Ông bố gồng mình phóng xe đi trong mưa gió. Bà bán bánh mì lấy tấm nilon đang bọc chiếc thúng trùm lên mình rồi đội mưa đi tiếp. Tiếng rao như nhỏ lại, cái bóng nhỏ khuất dần sau màn đêm mưa bão.

Gió ngày càng thổi mạnh, ngoài trời mưa vẫn mưa.. trắng xóa...

- Mưa như này biết bao giờ mới ngớt anh nhỉ?
- Chắc phải một lúc nữa em ạ.
- Mưa to quá!
- Ừ!
- Hay là anh gọi taxi cho em về trước đi. Đứng đợi như này biết đến bao giờ mới về được đến nhà.
- ...

Người con trai như khựng lại đôi chút rồi cúi xuống đất tay nhặt tờ báo che vội lên đầu chạy ra đường đợi bắt xe cho cô gái. Mưa càng lúc càng to, đường phố như không còn bóng xe qua lại. Mưa càng lúc càng lớn, tờ báo nhỏ như không còn đủ khoẻ khoắn để che chắn những hạt mưa nặng trĩu đang rơi rớt trên đầu.

Anh chạy lên phía đầu phố. Cuối cùng thì cũng có ánh đèn xe xuất hiện. Taxi đến, cô gái bước lên xe ra về còn một mình người con trai ở lại. Mưa như to hơn và gió càng thổi mạnh. Anh đút tay vào túi quần lần tìm bao thuốc rút một điếu ra châm. Ánh lửa bừng loé lên nhưng rồi lại tắt lịm bởi mưa ướt tạt vào. Ném điếu thuốc xuống đất, anh đứng khựng người bồi hồi ngắm mưa rơi.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa day dứt...

- Em về đến nhà rồi, anh cũng về sớm đi nhé. Về cẩn thận không ốm...

Xóa cái tin nhắn, dắt chiếc xe xuống vệ đường, người con trai phóng xe đi về "cẩn thận" trong màn mưa đêm trắng xóa. Gió thổi mạnh, những hạt mưa như đang òa vỡ và trở nên nặng trĩu, như trở nên bỏng rát và mưa như ngày càng nặng hạt...
Mưa vô tình, hay gió... gió vô tâm...

Ngoài trời, mưa vẫn mưa như trút...
Và mưa, mưa vẫn mưa không ngớt...
Ngoài trời, mưa vẫn mưa trắng xóa...
Và mưa, mưa vẫn rơi tầm tã...

Hai người đi bên nhau
đôi bàn tay nắm lấy nhau
môi mỉm cười cùng nhau...

ánh mắt người con gái
nhìn vào cặp đôi khác
mơ một hạnh phúc

ánh mắt người con trai
nhìn vào cặp đôi khác
mơ một hạnh phúc

đôi bàn tay khẽ rời
bờ môi tắt nụ cười
em - anh
chúng ta không là một
 

Huycl2507

New Member
Ý nghĩa của giọt nước mắt !

Đã bao giờ bạn nghĩ đến ý nghĩa của những giọt nước mắt chưa nhỉ? Và làm sao để những giọt nước mắt này có ỷ nghĩa?

Có lẻ ai ai cũng đã biết khi ta khóc cũng có nghĩa là giọt nước mắt được sinh ra, nhưng làm thể nào để giọt nước mắt ấy trở nên có ý nghĩa bạn nhỉ?

Khi một hạt bụi bay vào mắt thế là nước mắ bạn chảy ra, có nghĩa là mắt bạn bị bụi làm tổn thương.

Khi bạn ngáp, nước mắt cũng rơi ra tức là bạn đang...buồn ngủ ấy!

Một người mẹ khóc khi thấy con mình lớn lên, trưởng thành, đó là những giọt nước mắt luôn dõi theo cả cuộc đời bạn ấy!

Khi bạn rời xa những người bạn thân yêu bạn rơi nước mắt, hoặc khi làm được điều gì đó bạn cũng rơi nước mắt......đó là những giọt nước mắt chứng tỏ bạn đã trưởng thành.

Mỗi giọt nước mắt đều có ý nghĩa của nó, vì vậy chúng ta hãy làm thế nào để những giọt nước mắt sẽ có ý nghĩa thực sự của nó bạn nhé!

Và mỗi chúng ta ai ai cũng một hoặc nhiều lần đã khóc, có giọt nước mắt vì những nỗi buồn nhưng đồng thời cũng có thể chúng ta khóc vì những niềm vui.
Nước mắt là kết tinh cảm xúc, tình cảm của mỗi người chúng ta nên trong cuộc sống, đừng cố mà che giấu nó bạn nhé!
 

Huycl2507

New Member
Yêu người không hoàn hảo


Nàng cá tính, mạnh mẽ nên đôi lúc người thường phải nhường bước trong mọi cuộc tranh cãi. Giận hờn lại là chàng. Chàng nhẹ nhàng, trầm tính và với chàng, điều quan trọng nhất trên đời là được yêu và ở bên nàng.

Họ lấy nhau được hai năm. Một chặng đường không dài nhưng nhiều ý nghĩa với bao vui buồn, với yêu thương và giận hờn như bao cặp vợ chồng mới cưới.

Chàng thích văn chương, thường dành thời gian để sáng tác. Những tác phẩm của chàng được đăng trên net nhưng không thu hút mấy độc giả.Chàng còn một đam mê nữa là nhiếp ảnh. Chàng thường chụp ảnh cưới cho các đôi vợ chồng trẻ. Chàng yêu nàng, yêu rất nhiều. Nàng cũng vậy.

Hôm nay, nàng trở về nhà mang theo cả một bầu trời giông tố: “Tại sao anh lại không nhận chụp ảnh cho đám cưới bạn em? Cô ấy hứa sẽ trả tiền mà.”

- “Hôm đó anh không có thời gian”

- “Vậy sao?”

- “Ừm!”

- “Không có thời gian. Vậy anh có thể tạm ngừng viết cuốn tiểu thuyết kia và sẽ có thời gian như anh muốn.”

- “Anh biết có thể em nghĩ anh đang uổng phí thời gian. Nhưng anh tin một ngày nào đó mọi người sẽ biết tới.”

- “Em không quan tâm. Dù gì em cũng muốn anh chụp ảnh cưới cho cô ấy!”

- “Anh xin lỗi. Thực sự là anh bận.”

- “Chỉ một lần này thôi, được không anh?”

- “Anh không thể”.

Đàm phán thất bại. Nàng vẫn không chịu thỏa hiệp và gửi chàng thông điệp: “Anh có 3 ngày để chấp nhận lời đề nghị của em, nếu không …”. Sự bướng bỉnh và thái độ của chàng khiến nàng nghĩ phải làm mọi cách để chàng khuất phục.

Ngày đầu tiên, nàng không vào bếp, không chuẩn bị bữa tối, không xem phim, không nói chuyện với chàng dù một câu để tỏ rõ cho chàng thấy sự phản đối của mình.

Nhưng đương nhiên nàng vẫn ngủ trên giường với chàng. Chàng không quan tâm lắm vì trong ví vẫn còn đủ tiền “duy trì” cuộc sống vài hôm nữa.

Ngày thứ hai, nàng phản ứng mạnh hơn với một cuộc “tấn công bất ngờ” bằng cách phong tỏa mọi thứ trong ví của chồng và cảnh báo: “Nếu tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài, anh sẽ phải nhận hậu quả không ngờ đấy”.

Chàng lo lắng, mệt mỏi trước phản ứng của vợ. Tối đó, trước khi đi ngủ, chàng đã khẽ khàng xin nàng bỏ qua chuyện này và hi vọng mọi thứ quay trở lại như trước. Nàng nhất quyết không bỏ qua, trừ khi chàng chấp thuận ý nàng.

Rồi đến tối thứ ba, ngày tới hạn mà nàng đặt ra. Mọi chuyện đang đi xa dần so với ý định chỉ bướng bỉnh với chàng như ban đầu. Cả hai cùng nằm trên giường, nhưng mỗi người nhìn một phía. Không một lời cho khi chàng cất tiếng:

- “Chúng ta cần nói chuyện”.

- “Trừ phi đó là chuyện chụp ảnh đám cưới. Bằng không em không muốn nghe”.

- “Chuyện này quan trọng hơn”.

Nàng vẫn giữ im lặng.

Chàng tiếp: “Chúng mình nên ly hôn”.

Nàng không tin vào tai mình, không thể tin những gì vừa nghe được.

- “Anh đã quen một cô gái khác”.

Nàng thực sự choáng váng và tức giận, muốn hét vào mặt chàng, nhưng trong giây phút đã kìm được cảm xúc, để chàng có thể nói hết lời.

Nhưng mắt nàng đã nhòa đi. Chàng lấy một tấm ảnh để trong túi áo ngực ra. Tấm ảnh được đặt trong ví con bên trong áo khoác, chỗ duy nhất nàng bỏ qua không kiểm tra ngày hôm qua. Nàng thật bất cẩn.

Chàng nói: “Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời”.

Nước mắt thấm ướt gối, nàng âm thầm khóc.

- “Đó cũng là một người phụ nữ cá tính và biết cảm thông”.

Trái tim nàng tổn thương, vỡ òa vì chàng đã để bức ảnh của một cô gái khác gần nơi trái tim nhất.

- “Cô ấy nói sẽ luôn là bờ bến dịu dàng và ủng hộ anh theo đuổi niềm đam mê văn chương sau khi cả hai lấy nhau”.

Hai người đó còn định lấy nhau. Trái tim nàng đau nhói. Nàng ghen tị vì ngày xưa nàng cũng đã từng nói như vậy với chàng.

- “Cô ấy yêu anh thật lòng và yêu anh vì anh chính là anh, vì những gì anh vốn có”.

Nàng tức giận, đau đớn và chỉ muốn hét thật to với chàng” “Vậy em thì không sao?”.

- “Anh nghĩ cô ấy sẽ không bắt anh phải làm những gì anh thực sự không muốn”.

Nàng lặng đi suy nghĩ nhưng không thể kìm được sự tức giận trong mình.

- “Em…có muốn xem ảnh anh chụp cho cô ấy không?”

- “…!”

Chàng đưa bức ảnh cô gái đó ra trước mặt nàng. Nàng đang giận, đau khổ tột cùng. Điều duy nhất nàng có thể làm là gạt tay chàng ra và trong phút không kìm lòng được nàng đã tát chàng.

Chàng thở dài, buồn bã. Nàng không kìm được lòng, òa khóa.

Chàng đặt lại bức ảnh vào ví. Nàng rút tay lại, nắm chặt để chàng không thấy bàn tay đang run rẩy.

Điện tắt, chàng im lặng ngủ. Nàng bật đèn, ngồi dậy. Chàng đã ngủ. Nàng không thể chợp mắt được. Nàng cảm thấy hối hận vì những gì đã cư xử với chàng.

Nàng khóc và nghĩ lại rất nhiều chuyện giữa hai người. Nàng muốn đánh thức chàng dậy. Nàng muốn được nói chuyện với chàng, muốn nói rất nhiều. Nàng muốn nói sẽ không bắt chàng làm theo ý mình nữa. Nàng nhìn chàng ngủ và khi đã bình tĩnh hơn nàng lại muốn được xem ảnh của người con gái đó.

Nàng nhẹ nhàng lấy chiếc ví ra và xem bức ảnh. Nàng muốn òa khóc và muốn bật cười nữa. Bức ảnh rất đẹp. Bức ảnh chàng đã chụp nàng ngày đầu hai người gặp mặt. Nàng nhẹ nhàng đặt bức ảnh lại chỗ cũ, nơi gần trái tim chàng nhất và khẽ hôn lên môi chàng.

Chàng mỉm cười. Chàng chỉ giả vờ đã ngủ.

“Bạn học yêu không phải bằng cách tìm một người hoàn hảo mà là yêu hoàn hảo một người kém hoàn hảo”.
 

Huycl2507

New Member
Tình cảm giả tạo + thủ đoạn = cô đơn

từ sự thương yêu giữa người với người , sự giúp đỡ của người với người mới hình thành nên tình cảm

tình cảm là cái rất đáng quý và vô cùng thiêng liêng mà thượng đế đã ban cho mỗi con người từ thưở xưa. Tình cảm có thể sinh ra từ tiền bạc , từ vật chất , từ vô vàn trong mọi thứ , nhưng tình cảm cũng có thể bị các yếu tố đó giết chết và dập tắt không thường tiếc

một cử chỉ giả tạo , một quá khứ đen tối , có thể hình thành nên một con người đầy thủ đoạn và độc đoán dù cho người ấy ở tuổi 18 , 19 đi nữa

làm mọi thứ để được thương yêu , để được mọi người tội nghiệp , để được mọi người xem mình như là vị cứu tinh cho tất cả mọi đổ vỡ thì rất xấu hổ va nhục nhã.

Sống cho sự thật , yêu thương và vun đắp cho một tình cảm chân chính đã hình thành nên những tình bạn không biên giới ,những người dù chưa gặp nhau , chưa biết mặt nhưng họ hiểu nhau còn hơn người bên cạnh

sự che giấu , dối trá để người khác hạnh phúc đó là hy sinh một cách vô tội vạ

nhìn đời bằng con mắt của tuổi 12 , 13 đối với người đã 18 , 19 thì quả là khó , nhưng để tâm trí suy nghĩ đơn giản theo lứa tuổi này thì không khó mấy

bạn còn trẻ , bạn còn được ai đó trao thật sự cả trái tim cho bạn , quan tâm bạn thì bạn nên suy nghĩ lại về những cái bạn đã làm , đã làm mọi thứ để đánh đổi một tình cảm giả dối

tôi thà không có một tình cảm nào hết còn hơn suốt ngày tạo ra mọi khúc mắc rồi tự giải quyết mọi khúc mắc đó cho mọi người thấy . Bạn có thấy quá mệt mỏi không đây

tôi gặp nhiều người bạn có nhiều tính cách khác nhau họ đều có mỗi suy nghĩ khác nhau

có người rất tôn trọng và nghiêm túc trong chuyện tình cảm (mọi thứ) nhưng họ không phung phí tình cảm của mình , không phải gặp ai cũng tỏ ra bao dung , rộng lượng

có người sống lập dị sống một cách kín đáo vì hoàn cảnh, nhưng trái tim họ rất rộng mở và bao la

có người lại coi người khác là trò hề , nói với người này thế này , người khác thế khác

trên blog cũng thế , tôi từng nghe người ta nói nếu bạn có nhiều người comment hay page views của bạn ngày càng tăng vùn vụt theo kế hoạch một tuần , một tháng của bạn thì hình như bạn đang đùa giỡn với chính bản thân mình

tôi trước đây từng làm thế , nhưng bây giờ tôi hiểu ra rằng , tôi quan tâm bạn , tôi sẽ chat hay sms hay nói chuyện với bạn , không nhất thiết tôi phải comment , bạn tốn hằng giờ đồng hồ để chạy vạy khắp nơi , lang thang đây đó để kiếm tin tức cho thật hiếm để post lên cho mọi người vào xem thì quả thật bạn có một tư tường của chuyên gia marketing

nếu tôi quan tâm bạn , thì tôi với bạn biết với nhau , theo thời gian mọi người xung quanh sẽ biết và mọi người

bạn không cần mệt mỏi để làm cái công việc mà người ta gọi là "cống hiến"

có một anh đã nói với tôi rằng , khi chat anh để chế độ offline vì nếu ai quan tâm mình thì tự dưng họ sẽ tìm mình , nên bạn không cần phải để online rồi cả dòng chứ lướt thướt theo sau

ý kiến này rất hay !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

bỏ ra nhiều ngày liên để an ủi một người bạn đối với tôi là hạnh phúc , thật sự hạnh phúc và tôi biết khi cho đi là đã nhận lại rất nhiều , nhiều hơn cái tôi có , nhiều hơn cái tôi cố gắng làm trong thời gian qua

dù bạn làm gì đi nữa nhưng trong tiềm thức của bạn , bạn vẫn là một người lương thiện và có một tình cảm bao la , nhưng đừng để tình cảm đó trở thành những ngọn lữa từ từ thiêu cháy bản tính lương thiện của bạn
 

Huycl2507

New Member
Còn yêu thương...

Giữa cuộc sống hàng ngày đang diễn ra như hơi thở, có bao nhiêu người giống ta? Từng như ta? Trải nghiệm như ta?

Những cung bậc của tình yêu thì vẫn vậy, có đủ dư vị thương yêu lẫn hờn ghen, đau khổ. Với mỗi người tuy có sự khác biệt nho nhỏ nhưng cuối cùng nhịp đập con tim sao khác đây?

Ta buồn, buồn da diết. Ta sợ ta của khoảnh khắc này, trái tim bơ vơ, tâm hồn hoang hoải, cõi lòng tái tê, yêu thương đã bỏ ta đi mất rồi, yêu thương ơi!

Ta gọi tên yêu thương trong vô vọng. Từng ngón tay nhỏ, gân guốc níu chặt nơi trái tim nghẹn ngào nức nở. Chẳng ấm áp, chẳng mềm mại nhưng vẫn cố đưa bàn tay buốt giá lên vuốt ve, mơn man trái tim cô quạnh. Vô nghĩa ở một khoảng lưng chừng.

Ừ, nhé! Ta vẫn sống lạc quan để rồi trong một lúc bất chợt khi lạc quan mê mải rong chơi, ta bị nỗi buồn và sự trống vắng hành hạ. Chúng như những tên cai ngục ác độc nhất trên đời. Chúng tàn nhẫn dùng những sợi roi to bản quất vào tim ta đau đớn. Nghiệt ngã thay. Ta hoảng loạn trong bể khổ và tiếng cười nhạo báng từ xung quanh.
Ước gì ta được gặp hi vọng.

Ta mơ tưởng một ngày có nắng, có gió. Nắng thì vàng trong như mật. Gió thì êm ái như nhung, nhưng dường như ngày hi vọng ấy chẳng đến cùng ta.

Xòe bàn tay ra, chẳng có gì dù là đôi ba chiếc lá. Mọi thứ đều tuột khỏi bàn tay và ra đi mãi mãi. Ta mang nặng cảm giác mình là kẻ khất thực, vay mượn yêu thương từ những người dư thừa. Tạm thời chấp nhận gọi ta trong giây phút này là "kẻ đáng thương".

Ta hiểu rằng không chỉ riêng ta mà bất cứ ai cũng đều vậy, đều có một đôi lúc rơi vào cơn tuyệt vọng. Là khi một mình, là lúc bóng đêm - không gian và những cảm xúc của một người xa lạ gợi nhắc, rồi sự cô đơn được dịp thổi vào tim người chút chống chếnh không yên.

Bởi vì ta đang sống, bởi vì ta là một con người có trái tim và có cảm xúc nên ta chấp nhận ta của khoảnh khắc này. Ta công nhận nỗi buồn để khẳng định hạnh phúc đích thực mà ta đang đợi chờ.

Ta từng đọc được rằng: "Em đừng trách tại sao cuộc sống lại bỏ quên em. Cuộc sống vẫn trao yêu thương và hi vọng cho mỗi người, chỉ là em không nhận ra cuộc sống luôn chạm khẽ vào em để nói rằng "yêu thương". Khi một giọt sương mỏng manh rơi nhẹ lên má em mát rượi, em trách rằng: "vô duyên quá". Khi cơn gió xào xạc làm mái tóc nhẹ bay, em thở than: "gió gì rối tóc". Em có chợt nghĩ: "Cuộc sống đang muốn vỗ về em đấy, em ơi!""

Ta nhớ chợt nhớ chiều nay khi đi trên đường, có một anh chàng rất đẹp trai đuổi theo xe ta. Ta ngơ ngác chẳng thể hiểu nổi vì sao. Và lúc anh chàng đó bắt kịp đi song song bên cạnh ta, mỉm cười rất tươi và nói: "Em ơi, chân trống kìa". Ta cười như si ngốc. Niềm vui bừng trên khuôn mặt đang dại vì rét. Ta hiểu: Cuộc sống đang chạm khẽ vào ta để ta biết rằng ta còn được yêu thương.

Vì thế nên khi nỗi buồn hôn nhẹ lên trái tim, ta để mặc cho nó thỏa sức vẫy vùng. Ta thưởng thức nỗi buồn như đang nhấm nháp một ly cà phê thơm, dù vị đắng ngắt của nó không phải là dễ chịu. Từ bao giờ ta đã học thành thói quen lạ lùng đó...

Hình như ngay cả khi hi vọng cũng mỏng manh như làn khói loãng tan, thì ta vẫn có thể tiếp tục sống và tin tưởng vào yêu thương thật nhiều
 

Huycl2507

New Member
Khi đại nạn, anh có nắm tay em???​

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.
Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc ôtô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hy sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt họa, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...

“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”
 

Huycl2507

New Member
Khi không có “vẻ đẹp trời cho”

Nếu bạn không có “vẻ đẹp trời phú” thì cũng đừng vội buồn. Đó mới chỉ là vẻ đẹp hoang sơ, chưa chắc đã lâu bền. Dù đẹp hay không thì việc cần làm và có thể làm được là hãy tự "biến" mình thành cô gái quyến rũ, đáng yêu. Đó mới là điều quan trọng.

Vẻ đẹp ngoại hình không phải là tất cả

Tạo ra nét đẹp riêng

Nếu bạn "chạy theo mốt" thì cũng chẳng sao. Nhưng như vậy bạn sẽ bị "hòa tan" và nhạt nhòa giữa thế giới những ma - nơ - canh, bạn sẽ chẳng có gì đặc biệt trong mắt người khác giới. Hãy tạo cho mình nét quyến rũ riêng để không bị "nhấn chìm" trong những thứ thời trang thịnh hành.

Từ vẻ bề ngoài đến tâm hồn bên trong, cho dù ở thời đại nào thì sự đoan trang, kín đáo, tinh tế, nữ tính vẫn là những tiêu chuẩn hàng đầu của một cô gái đẹp. Hãy để cho chàng trai nói với bạn rằng: "Anh yêu em bởi vì ở em có những cái mà người con gái khác không có".

Một tâm hồn nồng nhiệt

Đó là tình yêu đối với cuộc sống và với những người xung quanh. Bạn hãy giữ trong mình một ngọn lửa nhiệt thành và khiến nó cháy lên những lúc cần thiết. Nếu bạn là cô gái "nhạt nhẽo" hoặc quá yếu đuối, nhút nhát thì bạn sẽ không được tận tưởng những dư vị tinh tế của cuộc sống cũng như không có sức hấp dẫn, thu hút người khác.

Làm đẹp bằng ngôn ngữ

Ngôn ngữ được coi là "nghệ thuật biểu cảm", nó cũng giống như màu sắc, cần phải có một người nghệ sĩ tài năng biết sử dụng thì nó mới trở thành một tác phẩm nghệ thuật có hồn.

Ngôn ngữ là một trong những công cụ giúp bạn thể hiện nữ tính một cách hữu hiệu, khi bạn dùng những từ ngữ đầy biểu cảm, có những điểm nhấn và lay động, nó sẽ khiến người nghe cảm nhận được những điều thú vị trong con người bạn.

Luôn làm mới cuộc sống

Nếu bạn biết cách thay đổi những nguyên tắc hoặc thói quen thường ngày đã trở nên nhàm chán, thì cuộc sống của bạn sẽ trở nên phong phú hơn, vui vẻ hứng thú hơn, và trong mắt mọi người bạn sẽ trở thành cô gái vui tươi, lạc quan, yêu đời. Đó là yếu tố đặc biệt quan trọng tác động tới sắc đẹp và sự trẻ trung của bạn.

Khoan dung và biết tha thứ

Những phụ nữ chanh chua, đanh đá và lạnh lùng thường làm đàn ông sợ, còn những phụ nữ điềm tĩnh, dịu dàng, biết nhìn nhận đúng và có lòng khoan dung độ lượng thường được đàn ông nể phục, yêu quý. Bạn hãy học cách nhìn nhận mọi vấn đề một cách thật bình tĩnh và biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác thay cho cách trả thù hay trừng phạt mà nhiều phụ nữ vẫn làm.

Biết nấu nướng và trông trẻ

Dù bạn không đẹp rực rỡ, nhưng bạn sẽ thực sự trở nên quyến rũ trong căn bếp bởi tài nấu nướng của mình. Và còn tuyệt vời hơn nữa nếu bạn yêu quý trẻ con, biết cách giao tiếp với chúng và được chúng yêu mến, quấn quýt. Hãy nhớ là ở bất cứ thời đại nào thì hai yếu tố trên vẫn là nét đặc trưng tuyệt vời của người phụ nữ.

Biết cho và nhận

Đừng là người chỉ biết hưởng thụ tình cảm và những gì người khác trao tặng mà còn phải biết mang tình yêu, tấm lòng của mình trao cho người khác. Biết cách đón nhận những gì người khác mang lại và biết trao tặng những gì mình có chính là đức tính tốt đẹp của một cô gái giàu lòng nhân hậu.

Một tâm hồn tinh tế và trái tim tràn đầy cảm xúc

Đó là khi bạn biết rung động trước những vẻ đẹp hồn hậu của thiên nhiên, cây cỏ và cuộc sống con người. Đó không phải là sự lãng mạn viễn vông mà nó cho thấy tâm hồn bạn tràn đầy sự mẫn cảm tinh tế.

Tâm hồn đẹp ấy không phải bất cứ cô gái nào cũng may mắn có được. Tuy nhiên bạn có thể tạo ra nó bằng cách cảm nhận cuộc sống thật chi tiết với trái tim giàu cảm xúc và một tâm hồn giàu tri thức.
 

Huycl2507

New Member
Sức mạnh của tình yêu

302646130_47115e6a27_o.jpg

Lần đầu tiên nhìn thấy chú mèo có bộ lông xám trắng trong sân, tôi biết rằng đó là một chú mèo bị lạc. Trông chú ta thật dữ tợn, như một chiến binh bị thương với thân hình trông đến là kinh hãi, không ai muốn tới gần.



Hàng ngày tôi đều đặn mang thức ăn cho chú, mặc dù rất đói, chú ta vẫn không chịu tới gần đám thức ăn khi biết có người đang quan sát. Do bị chột một bên mắt nên chú trông có vẻ độc ác, mọi người hàng xóm đều sợ hãi, thậm chí cả những chú mèo khác trong khu cũng xa lánh chú.



Khi mùa đông tới, chú mèo vẫn không tin tưởng tôi và gia đình tôi. Rồi một ngày kia điều tệ hại đã xảy ra, chú mèo tội nghiệp gặp tai nạn. Tôi đã nhận ra điều này khi thấy chú cố gắng bò trong tuyết tiến gần tới đĩa thức ăn. Vậy là tôi quyết định phải bẫy được chú để mang chú tới bác sĩ thú y, dù biết rằng việc này sẽ rất khó.



Và rồi chú mèo sa bẫy của tôi. Chú có một tuần nghỉ dưỡng trong trạm thú y, được chữa trị các vết thương, tắm và diệt chấy giận. Bác sĩ thú y nói rằng chú mèo lạc của tôi quá hung dữ và có nghĩa là chú sẽ không bao giờ, không bao giờ được thuần hóa, không bao giờ chung sống được với con người như bạn.

Tôi không dễ dàng bị thuyết phục như vậy. Tôi đã luôn luôn tin tưởng sức mạnh của tình yêu thương sẽ thuần hóa được loài thú hoang dại nhất. Tôi tự nhủ: “Mình đã cầu nguyện cho chú mèo này kể từ ngày đầu tiên nhìn thấy chú. Không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.”

Tôi nói với bác sĩ rằng tôi muốn thử, tôi sẽ mang chú về nhà. Chúng tôi quyết định đặt cho chú một cái tên, Paws.

Chúng tôi tạo cho Paws một chiếc “giường” nhỏ xinh ngay dưới gầm giường ngủ của khách, rồi chúng tôi đặt thức ăn, nước vào một hộp nhỏ ở một góc khuất để chú cảm thấy được an toàn, và chúng tôi rời khỏi phòng.



Ba ngày trôi qua vẫn không thấy có dấu hiệu gì đặc biệt. Cách duy nhất để khẳng định rằng chú đang nằm dưới gầm giường là khi có bất kỳ ai trong gia đình đi ngang qua cửa phòng ngủ, tiếng Paws gầm gừ, rên rít.



Tôi muốn Paws biết rằng chú đã an toàn và được mọi người thương yêu. Tôi lên kế hoạch tiếp cận chú một cách an toàn. Tôi đội một chiếc mũ rộng vành và đi găng tay, nằm ra sàn nhà rồi trườn lại gần Paws, nhìn chú nhẹ nhàng nói: “Paws, chúng tôi yêu bạn, chúng tôi yêu bạn”.



Paw vẫn gầm gừ, rên rít, hung dữ như muốn cào và cắn tôi. Thật khủng khiếp, nhưng tôi biết rằng chú không thể làm tôi đau, tôi tiếp tục lại gần hơn. Cuối cùng đôi găng của tôi chạm tới mặt chú, vuốt ve chú và tiếp tục nói rằng chúng tôi yêu quý chú. Dần dần, chú bắt đầu bình tĩnh hơn không gầm gừ nữa, để mặc cho tôi tiếp tục vuốt ve, thì thầm những lời yêu thương. Rồi tôi trườn ra và đi khỏi phòng ngủ dành cho khách.

Bước đầu tiên trong kế hoạch đã được thực hiện. Tôi vui mừng vì đã thành công nhưng vẫn băn khoăn không biết chiến dịch này sẽ phải kéo dài trong bao lâu.

Vài giờ sau tôi lên gác và đi vào phòng ngủ. Tôi thấy một chú mèo đang nằm trên giường của mình. Đó chính là Paws - chú nằm dài trên gối và gừ gừ một cách dễ chịu. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình nữa! Thật là kỳ diệu.

Chú mèo đáng yêu ở lại với tình yêu thương của gia đình chúng tôi. Paws làm bạn với ba chú mèo cùng với hai chú chó nữa và điều tốt đẹp nhất là hàng đêm chú luôn tìm tới một chỗ thật đặc biệt để ngủ - trên gối của tôi.



Mặc dù cuối cùng Paws không chống lại được bệnh tật, chú phải ra đi nhưng gia tài chú để lại cho tôi là niềm tin kiên định vào sức mạnh của tình yêu vẫn còn sống mãi.
 

Huycl2507

New Member
Tìm lá cây

Ngày xưa, có một vị đại sư muốn chọn một đệ tử làm người nối dõi. Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng: “Các con hãy ra ngoài và chọn về đây cho ta 1 chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.”


Hai đệ tử vâng lời thầy đi tìm lá. Thoáng chốc, người anh quay về và trình cho đại sư một chiếc lá không được đẹp lắm: “Thưa thầy, tuy chiếc lá này không phải là hoàn mỹ nhất nhưng nó là chiếc lá hoàn mỹ nhất mà con thấy”.

Người em đi cả ngày trời và quay về với 2 bàn tay trắng, người em nói với vị đại sư: “Thưa thầy, con đã tìm và thấy rất nhiều lá đẹp, nhưng con không thể nào chọn được chiếc lá hoàn mỹ nhất.” Cuối cùng, vị đại sư đã chọn người anh.

“Tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất”, chúng ta vẫn cứ luôn nghĩ đến việc “hoàn mỹ nhất” nhưng nếu bạn cứ một mực đi tìm mà không nhìn vào thực tế, không so sánh với thực tế thì bạn cứ phải vất vả để rồi… trắng tay. Cho đến một ngày nào đó, bạn mới phát hiện rằng: Chỉ vì mãi đi tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất mà bạn đã bỏ qua biết bao cơ hội lớn một cách đáng tiếc!

Hơn nữa, thứ hoàn mỹ nhất của con người cuối cùng có được bao nhiêu? Trên đời này đã xảy ra không ít chuyện đáng tiếc, đó cũng do một số người xa rời thực tế đi tìm “chiếc lá hoàn mỹ nhất”, coi thường cuộc sống đạm bạc. Nhưng chính trong cuộc sống đạm bạc, vô vị đó mới chất chứa những điều kỳ diệu và to lớn. Điều quan trọng là thái độ của bạn như thế nào khi đối diện với nó.

Trong cuộc sống chúng ta, không nhất thiết cứ phải theo đuổi những thứ hoàn mỹ mà chỉ cần bình tâm lại, từng bước từng bước tìm chiếc là mà ban cho rằng là hoàn mỹ nhất.


Lưu Đình Khánh dịch
 

Huycl2507

New Member
Lời xin lỗi thứ 100

Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:

- Cậu đến đón mình được chứ?

- Được, đợi mình 5' (5 phút)

- Nhanh lên đấy nhé?

3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5'..10'...15'... cuối cùng cậu ấy cũng tới.

- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi

- Mình xem một chương trình tivi

- Cái gì? tivi? - tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.

Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.

.... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.

Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99. Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.

Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.

- Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình - tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.

Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.

Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo. "Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích??? đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.

Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.

Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...

Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.

"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"

"... lần thứ 2... "

"... lần thứ 3... "

...Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
"Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."

Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.

Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.
 

Huycl2507

New Member
Tâm sự ngày cuối đông

Tôi đã không còn biết tôi là ai, khi mọi vật xung quanh đều thay đổi. Những người bạn tôi không còn như xưa nữa, mọi thứ như vỡ tan chỉ còn lại một không gian mênh mông, rỗng tuếch trong đầu tôi.

Mọi vật dường như vô nghĩa trong một mớ ngổn ngang của cuộc đời. Cuộc sống có biết bao niềm vui và cũng lắm những nỗi phiền muộn. Ngày em đến anh xây một lâu đài mộng ước để rồi ngày em ra đi chỉ còn lại một đống tro tàn lạnh lẽo. Khi tàn cơn mơ trở về với cuộc sống thực tại bao nhêu mộng tưởng giờ chỉ còn nỗi giằn vặt, trăn trở: chuyện cơm, áo, gạo, tiền.

Khi trong đầu chỉ lẩn quẩn 4 chữ: cơm-áo-gạo-tiền thì mọi thứ xung quang cũng chỉ xoay tròn trong 4 chữ ấy mà thôi. Và trên đời này không có nỗi nhục nào bằng nỗi nhục :"Nô lệ đồng tiền". Cuộc sống thật trở nên vô vị.

Có phải tôi mất lòng tin hay thiếu lòng tự trọng?

Mất lòng tin: Mọi việc không như ý ta nên ta mất lòng tin. Sự hoài nghi vào cuộc sống là con đường dẫn ta vào hang sâu. Hoài nghi vào chính bản thân ta, một lần , hai lần và sẽ mất cả chí hướng...

Thiếu lòng tự trọng: Sao mình lại không phấn đấu vượt qua những vướng mắt đời mà cứ chờ cuộc đời xô đẩy mình đi. Cứ để cuộc đời xô đẩy, dẫm lên ta có phải chăng ta không có tự trọng.

Tôi thích em ngay từ lần đầu gặp em. Em hoạt bát nhanh nhẹn đã khiến tôi phải bỡ ngỡ. Và rồi rồi tôi đã cuốn vào cuộc đời em. Cuốn vào những nỗi buồn vui tâm sự của em. Lo cho em một ngày không có người tâm sự, lo cho em phải chịu nỗi đau cũ trong trái tim mọi ngày đều "tái phát", lo cho em phải chịu nhiều áp lực công việc, lo cho em đường về không người chung lối, lo cho em vì chiều nay em không được khỏe, lo cho em tối nay trong giấc mơ em không gặp được bóng hình xưa...

Xen lẫn giữa cuộc sống vô nghĩa là em, một hình bóng mà tôi chỉ gặp một lần để rồi chiều nay tôi lại ngồi chờ, nhìn thấy em online là tôi đã vui và cảm thấy yên tâm. "Lúc nào có tâm sự H hãy PM cho mình." và cứ như là giao ước mỗi khi em co chuyện gì đều tâm sự với tôi. Những câu chuyện đôi lúc chỉ đơn giản là một câu danh ngôn hay một sự kiện thời sự nhưng đều là những chủ đề sôi nổi để bàn luận. Mọi ngày như thế cứ trôi đi. Em vẫn cứ Online, tôi vẫn cứ chờ đợi: chờ người pm (tôi sợ làm phiền em khi em đang làm việc).

Và rồi một ngày, em đã PM cho tôi cùng với những chuyện buồn mà em đã gặp. Em hoàn toàn thất vọng bởi mọi tia hy vọng của em đã xa tầm tay. Tôi biết em đang rất buồn và tuyệt vọng và tôi cũng như em vì nỗi tuyệt vọng của em cũng là của tôi. Những lời an ủi ngượng ngùng, những tâm sự chân thành của tôi cũng chỉ làm những lời nói gió thoảng mà thôi.Vì...tôi không giúp được gì cho em. Bởi tôi là người rất thực tế, thích làm không thích nói. Mấy ngày trôi qua tôi không còn biết nói lời gì nữa...nick em vẫn sáng, tôi click vào rồi tắt đi...,...

Tôi lại trở lại với những ngày rỗng tuếch của tôi. những chuỗi ngày mà chỉ có tôi mới chấp nhận được.

Tôi không đủ can đảm để nhắn đến em một lời: "Hãy tha thứ cho mình...

Vì --Sóng đời tôi không đủ cuốn tình em.--"
 

Huycl2507

New Member
Mảnh giấy Tình yêu

Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Có lúc vui, lúc buồn , lúc hoà hợp....lúc cãi vã. Có một lần chúng tôi cãi nhau rất lâu. Không ai chịu ngưng và không ai chịu nghĩ là mình sai. Thậm chí tôi còn muốn nói chia tay cho xong chuyện.

Lúc đó anh bảo "bây giờ chúng ta sẽ cố gắng bình tĩnh . Anh và em mỗi người lấy ra một mảnh giấy nhỏ và hãy viết vào đó tất cả những gì khó chịu về nhau mà từ trước đến giờ không nói ra. Rồi chúng ta sẽ đổi cho nhau và xem sau đó chúng ta có thể tiếp tục được không.
Tôi đang rất tức giận nên tôi ngồi viết hết 15 phút . Tôi viết tất cả những gì đáng ghét nhất ở anh ta mà tôi nghĩ là tôi phải chịu đựng suốt thời gian qua. Anh cũng ngồi viết rất lâu. Sau đó chúng tôi đổi giấy cho nhau.

Chưa lúc nào tôi lại xấu hổ như việc mình làm lúc đó.Tôi chỉ muốn giật lại tờ giấy mà mình đã đưa cho anh ấy thôi. Nhưng tôi không thể làm thế được. Khi tôi đọc xong mảnh giấy mà anh đưa cho tôi , tôi đã khóc vì xúc động. Bởi vì trong tờ giấy của anh , anh cũng viết kính nhưng chỉ có duy nhất một câu " anh yêu em"..Và sau lần đó thì chúng tôi không còn giận nhau nữa.
 

Huycl2507

New Member
Một chút trong cuộc đời


Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn.
Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa. Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều nǎm sau.
Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.

Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta. Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái một chút trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi".
 

Huycl2507

New Member
Một nghìn viên bi



bi-010208.jpg


Vài tuần trước, tôi bước về phía căn nhà dưới tầng hầm, trên hai tay là cốc cà phê và tờ báo buổi sáng. Những điều bắt đầu trong buổi sáng thứ Bảy bình thường hôm ấy đã trở thành một trong những bài học mà thi thoảng cuộc sống vẫn gửi tới cho ta.


Tôi dò sóng đài trên điện thoại để nghe chương trình phát sáng thứ Bảy. Trong lúc dò, chợt tôi phát hiện giọng nói có vẻ của một người đã cao tuổi, có gì thật hấp dẫn và đó quả là một chất giọng vàng.



Bạn biết đấy, với chất giọng như vậy, có lẽ ông ta đang làm trong ngành phát thanh. Ông đang kể cho mọi người nghe về việc đã nói với ai đó câu chuyện một nghìn viên bi.



Tò mò, tôi ngồi xuống và nghe ông nói. “Này Tom, hình như anh đang rất bận việc thì phải. Tôi chắc rằng họ trả anh cũng khá phải không, nhưng thật xấu hổ nếu anh cứ suốt ngày vắng nhà vì công việc như vậy. Không thể tin được một người trẻ tuổi như anh lại cứ quần quật làm việc mỗi tuần từ 60 đến 70 tiếng để trang trải mọi thứ. Sẽ thật tồi tệ nếu anh quên không tham dự buổi biểu diễn khiêu vũ của con gái anh”.



Ông tiếp tục, “Tôi sẽ kể cho anh nghe điều này Tom ạ, một điều đã giúp tôi luôn biết nhìn trước những thứ cần ưu tiên trong cuộc sống của mình”. Và khi đó, ông lão bắt đầu giải thích lý thuyết một nghìn viên bi.



“Anh biết không, một ngày nọ tôi đã ngồi làm thử một bài toán nhỏ. Mỗi người trung bình sống được khoảng 75 năm. Tôi biết cũng có người sống thọ hơn và cũng có người chết sớm hơn nhưng về trung bình, người ta có thể sống được khoảng 75 năm”.



“Sau đó, tôi nhân 75 năm đó với 52 tuần thì được 3900, đó chính là số ngày thứ bảy mỗi người bình thường có được trong cả cuộc đời của họ. Nào tập trung vào câu chuyện của tôi đi Tom, tôi đang chuyển sang phần quan trọng rồi đây”.



“Phải đến năm 55 tuổi tôi mới có thể suy nghĩ về mọi việc kỹ càng như vậy”, ông tiếp tục, “và cho tới lúc đó, tôi đã sống qua hơn 2800 ngày chủ nhật của đời mình. Tôi hiểu rằng, nếu tôi sống được đến năm 75 tuổi, tôi sẽ chỉ còn được tận hưởng khoảng 1000 ngày chủ nhật nữa mà thôi”.



“Và rồi tôi tới một cửa hàng đồ chơi, mua tất cả những viên bi họ có. Phải đi tới ba cửa hàng tôi mới mua đủ 1000 viên bi cho mình. Tôi đem chúng về nhà, bỏ vào chiếc hộp nhựa lớn, rỗng trong xưởng làm việc, ngay cạnh chiếc đài. Từ đó, khi mỗi ngày thứ Bảy qua đi, tôi lại lấy ra một viên bi ra và ném đi”.



“Tôi nhận ra rằng, khi nhìn số lượng những viên bi ngày một giảm dần, tôi đã biết tập trung hơn cho những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống. Không gì giống như việc nhìn thời gian tồn tại của mình trên trái đất này cứ vơi dần và nó giúp bạn biết ưu tiên mọi việc thật mau chóng”.



“Bây giờ, tôi sẽ kể cho anh nghe một điều cuối cùng trước khi tôi ngừng cuộc trò chuyện này để đưa người vợ thân yêu của tôi đi ăn sáng. Sáng nay, tôi đã nhặt viên bi cuối cùng ra khỏi chiếc hộp. Tôi hình dung nếu tôi có thể giữ nó cho tới sáng chủ nhật sau nữa thì tức là, Chúa đã ban cho tôi thêm một chút thời gian để được ở lại bên những người thân yêu…”



“Thật tuyệt khi được trò chuyện với anh Tom ạ, tôi mong anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu của anh và tôi cũng hy vọng, một ngày nào đó sẽ gặp lại anh. Chúc buổi sáng tốt lành!”.



Bạn có thể nghe thấy rõ tiếng gác ống nghe khi ông ấy kết thúc cuộc trò chuyện. Ngay cả người điều phối chương trình cũng lặng đi trong vài giây. Tôi biết ông ấy đã khiến chúng ta phải suy nghĩ rất nhiều.



Sáng hôm đó, tôi đã định làm một số việc, sau đó tới phòng tập thể dục. Nhưng rồi, tôi quyết định chạy lên gác, đánh thức vợ bằng một cái hôn. “Dậy thôi em yêu, anh sẽ đưa em và các con đi ăn sáng”.



“Có chuyện gì đặc biệt hả anh?”, cô ấy hỏi và cười.



“Không, không có gì đặc biệt cả”, tôi nói, “Chỉ vì đã lâu lắm rồi hai vợ chồng mình chưa đi ăn cùng các con. À, khi đi mình dừng lại ở cửa hàng đồ chơi một chút nhé, anh muốn mua một vài viên bi”.




Đỗ Dương
Theo Bestinspiration

 

Huycl2507

New Member
Ước nguyện cao cả

Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Cả hai đang ở độ tuổi 17. Trong một chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc.

Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai. Kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa.

Đến một ngày cả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa sẽ mỗi tuần viết cho nhau hai lá thư để chúc phúc và động viên nhau. Rồi hôm sau họ chia tay nhau.

Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô gái ngày càng yếu ớt. Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bở mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con, nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong tay cô ra và đọc: " ... Khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em. Anh đang khoẻ dần lên, anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn".

Hôm sau bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thư đều do con gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng. Phía trên tập thư là mẩu giấy cô con gái viết cho bà mẹ. "Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa ấy. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp. Con gái của mẹ".

Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống được viền dải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã ra đi cách đây một tháng. Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá. Nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không..."

Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như thế để "Vì một ước nguyện cao cả...
 

Huycl2507

New Member
Xúc động ...xa để quên...

Sáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày, thật kỳ lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay... Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi đường phố sáng ánh đèn đêm... thường thì thói quen là vậy... Hôm nay, lần đầu tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh.... Mặt trời bắt đầu len lỏi qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ...Quay mặt về phía tờ lịch, nó nhìn: "Ngày 2/2" Oh, ngày đẹp!

Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó ko thể tiếp tục ngủ lâu hơn... Dụi mắt... đi vào phòng tắm... nước xả vào người... nóng và ấm...

Bất giác nó run run...

Bận đồ tử tế.... việc đầu tiên nó làm theo phản xạ tự nhiên...là mở điện thoại... Oài, những 8 cuộc gọi nhỡ lúc1,2h sáng gì đó... của tình yêu thứ nhất,lúc đó nó còn đang mải ngủ... có nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi... cuối cùng khó chịu quá, nó để điện thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp....Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất của nó...

Một thằng con trai đào hoa thì tất cả con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả... và vì các tình yêu quá nhiều nên phải đánh số 1,2,3 ....

Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời... Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa ngủ dậy sao? Có thể... à mà ko thể.... Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải vội vàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ...

Nó vẫn coi những cú điện thoại cho tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ.... Một thứ khát khao mà chỉ cần nó chưa kịp nhen nhóm đã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng...

Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc.... Nó giật mình.... Chột dạ... hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím tái....

Nó cúp máy...

Ra ngoài...

.................................................. .

11h trưa, chuông điện thoại của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép cười nhạt nhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây, đã thế, ko nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy....Ngay lập tức, chuông điện thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tục cúp máy... và lấy làm thoải mái lắm với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình..... Đến lần thứ 10, chuông điện thoại đã ko còn kêu lên nữa.... Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi??? Nó cười, đi chơi với mấy thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà.... Nó rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệ cho tình yêu thứ nhất, ngắn gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một cách điên đảo - nó nghĩ bụng và bấm send: "Chết chưa?"....

Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn trả lời ngay lúc ấy... nhưng hôm nay thì ko, đáp lại cái màn đêm dài dằng dặc là tiếng trống nhức nhối của ký ức và khoảng không gian mênh mang kéo dài vô vọng.... im lặng - không gì cả!

Nó thiếp đi.... vì quá buồn ngủ và quá mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng....

3h sáng, nó giật mình bởi điện thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin: "Chết rồi!" ... vẻn vẹn 2 chữ như là nó nhắn đi, tình yêu thứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả.... Ngáp ngáp.... nó nhắn lại: "Con điên!"

Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm một thời nó coi là phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn bao thú vui khác nữa... Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu có nhiều hơi sức vậy??? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây... người ta chẳng thể tan biến như mây nếu người ta còn sống.... Cứ mặc kệ đi... con bé ấy.... nhất định sẽ phải tìm đến... cầu xin ân huệ để được yêu thương....

Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu cảm thấy có gì đó như là lo lắng.... Bấm số của tình yêu thứ nhất: "Số máy quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được!"

Nó ấn số máy nhà..... Và câu trả lời là: "Nó chết rồi!"

Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và quá đát rồi....

Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất - tình yêu thứ nhất....

Không khí u ám chèn màn đêm... bóng tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút.... Nó bấm chuông.... Một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm....Nó rụt rè.... mà lẽ ra là ko nên rụt rè.... Nó hỏi... Và câu trả lời: "Nó chết rồi!"

Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt nó.... Nỗi hoang mang làm nó tê tái!

Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây qua ở đây.... Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả.... Nó sực nhớ ra, có một người bạn thân của tình yêu thứ nhất... mà nó biết nhà vì một lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến đó... Nó phóng xe như một thằng điên....

Con bạn ra mở cửa.... Rồi nhìn nó chết điếng... nó hỏi: "Chuyện gì thế?".... Con bé tự nhiên oà khóc..... Và ngồi sụp xuống! Nó quát lên: "Chuyện quái gì thế????"

Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại.... di động của tình yêu thứ nhất .... Chiếc điện thoại tắt ngóm... Nó bật lên... tay cũng run run như con bạn đang khóc và run lên bần bật....Rồi nó vội vã gập điện thoại lại... Nó chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra chứ ko phải đến đây để xem một cái điện thoại!

" Tai nạn chết rồi!"

Im lặng chỉ còn là tiếng nấc!

Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại.... Thì con bạn vội vã kéo nó lại: "Còn nữa! Chờ đi!"

Con bạn lại chạy lên nhà, và vác xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: " Túi của nó đấy, nó để ở nhà tớ trước hôm nó mất, hôm đấy, nó đi mà quên lấy.....tớ định đưa cho bố mẹ nó, nhưng .... mở ra.... tớ nghĩ... đưa cho ấy... thích hợp hơn!"

- Sao chết? Chết bao giờ?

- 1 tháng rồi.... tai nạn.... đêm mùng 2.... 2,3h sáng gì đó..........

Một cơn mê man trôi qua như ảo giác ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn... dằng lấy cái túi.... Nó phóng xe đi....

Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục mặt xuống! Mắt nó ướt!

Không! Nó là thằng đàn ông tự hào ràng đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà ko cần đến nước mắt....

Nó vào phòng, mở điện thoại, trong inbox có đầy ắp tin nhắn.... liên tục liên tục chỉ có một cái tên "Chồng yêu" và đó là số của nó.... Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi 2 đưa mới quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng, con bé cũng ko hề xoá.... Dường như là, con bé xoá tất cả những tin nhắn của mọi người ngay sao khi đọc, chỉ giữ lại 1 và chỉ 1 người mà thôi.....

Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là vào lúc 2h15' ngày 2/2 cho.... "Chồng yêu"

.................................................. .

Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ lại một điều rùng rợn.... 8 cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tiỉn dậy.... và cũng là ngày con bé bị tai nạn chết... tình yêu thứ nhất đã cố làm một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó... và sau đó thì....

Nó khóc!

Nó khóc thực sự!

Bỏ qua người yêu nó khi người đó đang hấp hối! Ôi, nó thật... nực cười!

Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: "Ngày yêu nhau: 8/11... mình nhớ còn "anh" ko nhớ!"

Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút... hình như là nhật ký.....

.............................................

Ảo giác:

Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! NHấc máy đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi..... Em phải đi để quên anh đi đấy, biết ko? Ngốc! Nhấc máy đi! Em xin đấy!

Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh.... Em xin anh, nhấc máy... vì ngày mai em sẽ đi.... Ở paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù em có nhớ anh nhiều.... Anh ơi....

Suốt gần 2 tiếng đồng hồ, mọi cố gắng dường như vô vọng...Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, ko để ý chiếc xe đang tiến lại về phia mình, theo phản xạ tôi bật dậy, tránh, nhưng chiếc xe đó cũng tránh tôi.... theo cùng một hướng... và thế là...

Paris trở nên xa xôi mãi... và anh lại càng mãi mãi xa tôi....

..................................

Nó lại tiếp tục lật từng trang nhật ký đẫm dòng nước mắt của người yêu thứ nhất, từng dòng chữ đều nhắc đến nó trong một tình yêu nhẫn nhịn đến câm nín... và những sự hy sinh đau đớn đến tột cùng.....

Bỗng.... đến một trang gần giữa.... có một bức thư.... khá dài.... ghi ngày 22/12....

Nó... đọc

" 22/12.... Bọn mình chia tay nhau đã được bao lâu rồi anh nhỉ? Em không nhớ nữa.... Nhưng em nhớ lần cuối cùng chúng mình nằm bên nhau.... VÀ còn nhớ nhiều hơn nữa cái cảm giác xưa cũ cùng với những lời nói của anh.... Đêm dài và em chẳng ngủ được, biết anh có người yêu mới em đau lòng, cho dù anh nói anh vẫn còn yêu em, và anh cũng nói em hãy chấp nhận một tình yêu song song, san sẻ như thế.... Yêu anh trong bóng tối.... Uh, cũng được thôi!

Nhưng rồi khi em nhắn tin cho anh, em nói em có 2 điều muốn hỏi, anh hãy nói thật lòng với em... để em quyết định một truyện quan trọng... có được ko anh?"

Nó sững người, nhớ lại cái tin nhắn 2 câu hỏi làm nó suy nghĩ rất lâu nagỳ hôm đó.... Con bé hỏi nó rằng:

1. Anh có yêu người yêu mới của anh ko? Yêu thật lòng ấy?

2. Anh có muốn em tiếp tục yêu anh ko?

Nó đã buông thõng 2 câu trả lời có, để rồi nhận được một tin nhắn làm nó thoáng lo "cám ơn anh đã giúp em quyết định một việc quan trọng. 2 có = 1 mất mà anh"

" Anh đã trả lời em rằng "có", có cho cả 2 câu hỏi của em. Anh cũng đã tưừn nói yêu em thật lòng, và giờ đây lại thật lòng say bên người con gái ấy.... Để thực hiện ước mong thứ 2 của anh, là muốn em vẫn yêu anh khi anh yêu người ấy thật lòng.... Em đã quyết định hy sinh em và... anh ạ! Anh yêu người đó chắc là anh hạnh phúc, em chỉ âm thầm đứng sau cho anh hạnh phúc vậy là em đã quá yêu anh! Nhưng cũng chỉ một từ "có" thôi anh ạ, đã làm anh mất một thứ "quyền", quyền được quyết định mạng sống của con anh....Anh đã có nhẫn tâm nói thì em cũng sẽ đủ tàn nhẫn làm.... "

Nó .... Nó.... NÓ hoàn toàn tê dại khi đọc đến những dòng này. Bức thư dường như đã bị nước mắt làm cho nhoè chữ, một vài dòng sau cuối ko thể nào đọc nổi.....

Nó hoang mang cực độ! Nó ko hiểu "con" ở đây nghĩa là gì.... Suốt một tuần tiếp sau đó... nó nằm nhà dằn vặt và tự suy nghĩ... nhưng trống rỗng vẫn đưa nó về với hư không.... Nó ko hiểu... hoàn toàn ko hiểu....

Nó bước ra khỏi nhà sau những ngày chập chờn trong cơn mê man....Rồi nó quyết định đến gặp bạn thân của tình yêu thứ nhất! Nó muốn biết những điều mà dường như là nó phải biết từ rất lâu, nhưng lại vô tâm bỏ qua tất cả!

- Nó uống thuốc ra thai!

-Cái gì????

- Lúc đấy, cái thai mới được tầm 2 tuần

-Cái gì?????

- Nó biết rằng dù ấy biết thì quyết định của cả 2 vẫn là bỏ đứa bé đi.... nhưng nó chỉ muốn hỏi ấy để ấy có tiếc nó khi từ bỏ giọt máu của chính mình.... Nhưng rất nhiều lần nhắn tin ấy đều trả lời ngắn gọn rằng "Đang đi với người yêu"... và nó ko thể hẹn đuợc ấy.... nên nó cảm thấy hoang mang..... khi ấy yêu người kia đến vậy... và nó quyết định giữ kín để hỏi ấy 1 câu... và tự quyết định... Lúc đấy nó đau lắm!

.................

Ảo giác quá khứ:

Đứa con mình ra qua đuờng máu... cái bào thai mới hai tuần tuổi trở thành một đống nhầy đi ra khỏi mẹ nó trong cơn đau dữ dội....Tôi đã rất đau và cảm thấy mình độc ác biết nhường nào... tôi nằm nhà nhiều ngày sau đó... ngủ mà ko yên ổn..... Bởi ác mộng ùa về ào ạt .... Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy anh..... Anh thật kinh khủng trong bộ quần áo của thần chết..... ngồi bên bàn ăn, đang bón món cháo thai nhi được nấu bằng máu của con tôi cho người con gái kia của anh"..... Thật kinh khủng và ghê tởm.....

...................

Nó ngồi sững nghe những gì con bạn nói... Nó cảm thấy đau nhói và kinh tởm chính mình....

- Sau hôm mùng 2, khi người ta đưa xác nó đi.... tớ cầm điện thoại của nó và cố liên lạc cho ấy... nhưng ấy ko nghe máy...... Rồi tớ nhận được tin nhắn ấy nói "chết đi"....Lúc đó tớ quá shock, nên chỉ có thể nhắn lại là "chết rồi" thôi......

........................

Những trang nhật ký cuối cùng....

" Ngày 8/11 năm sau, em sẽ ko còn được ở bên anh nữa nhỉ? Bởi vì lúc đó em đang ở Paris rôì, ngày kỷ niệm chúng mình yêu nhau đấy anh.....Chắc là anh ko nhớ..... Buồn nhỉ.... Ngày đó... ko biết anh bên ai... bên người yêu mới nào nữa nhỉ.....

Cứ nghĩ đến đây em lại khóc ý anh ạ... Chỉ là em đi du học xa... xa anh vài năm cho qua vài ngày 8/11 của chúng ta thôi mà.... Sao mà cứ như là em đi mãi thế nhỉ.... Lo lo.....

Em đi để quên anh đấy.... Em sẽ giữ bí mật chuyện này, cho đến ngày cuối cùng truớc khi em lên sân bay nhé.... hôm đó em sẽ đến trước cửa nhà anh..... Sẽ gặp anh và ôm anh thật chặt này.... Anh ở lại hạnh phúc nhé..... Em sẽ mang tình yêu của em dành cho anh bay thật xa....... Xa những con đường em và anh từng qua..... xa những nơi mà chúng ta từng đến......"

Uh, đúng là tình yêu thứ nhất đã rời xa nó.... nhưng ko phải để đến paris và cũng chẳng dược ôm nó lần cuối dưới cửa nhà..... Tình yêu thứ nhất đã mang ký ức về nó và tình yêu bao lâu qua sang một nơi xa xa lắm lắm............... mãi mãi những ngày 8/11 ko trở về!


Sâu sắc-Sưu tầm!
 

Huycl2507

New Member
Sân ga cuộc đời

Ẩn sâu trong tiềm thức của chúng ta là một khung cảnh đồng quê. Chúng ta đang đi bằng tàu lửa - và chúng ta đang say sưa với những phong cảnh thoáng qua bên ngoài khung cửa sổ kia - lũ trẻ đang vẫy tay chào trên những ngả đường vắt ngang đường ray, đàn gia súc nhởn nhơ gặm cỏ dưới chân đồi, những hàng bắp, lúa mì thẳng tắp nối đuôi nhau, những bình nguyên bằng phẳng, những thung lũng, ngọn núi chập chùng, những sườn đồi thoai thoải và những làng mạc thấp thoáng trên nền trời xa xa.

Nhưng trên hết trong tâm trí chúng ta là đích đến cuối cùng. Vào một ngày nào đó, chúng ta sẽ đến sân ga. Những dàn nhạc sẽ nổi lên, rừng cờ hoa vẫy chào. Khi đã đến nơi, mọi giấc mơ của chúng ta sẽ trở thành sự thật, và mọi phần của cuộc sống trở nên khít chặt như một bức tranh ghép hình hoàn hảo. Cảm giác ấy khiến chúng ta cảm thấy bồn chồn, chúng ta đi đi lại lại dọc lối đi, đếm từng phút - chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi để đến được nhà ga.

"Khi chúng ta đến ga, thì thật hạnh phúc biết bao!" chúng ta kêu lên và chợt nghĩ. "Khi tôi 18." "Khi tôi mua một chiếc Mercedes Benz 450 SL!" "Khi tôi gửi đứa con út vào đại học." "Khi tôi trả hết nợ nần!" "Khi tôi được thăng chức." "Khi tôi về hưu, tôi sẽ sống một cuộc sống thật an nhàn, hạnh phúc!"

Không sớm thì muộn, chúng ta sẽ nhận ra rằng chẳng có lấy một nhà ga nào, chẳng có một nơi chốn nào để đến. Niềm vui đích thực của cuộc sống nằm trên từng chặng đường của một cuộc hành trình. Nhà ga, đó chỉ là một giấc mơ. Nó luôn luôn vượt xa khỏi chúng ta.

"Hãy tận hưởng từng phút giây hiện tại này!" quả là một lời khuyên đúng đắn, nhất là khi kết hợp với đoạn kinh thánh: "Đây là một ngày mà Thượng Đế đã tạo ra. Chúng ta sẽ vui mừng và hân hoan trong ngày này!" Chẳng phải chính những gánh nặng của ngày hôm nay khiến chúng ta mỏi mệt? Không, đó chính là những hối tiếc của ngày hôm qua và nỗi sợ hãi về ngày mai. Sự hối tiếc và những nỗi sợ hãi là những tên trộm song hành đánh cắp ngày hôm nay của chúng ta.

Vì thế, hãy ngừng đi lại dọc lối đi và nhẩm đếm từng dặm đường. Thay vào đó, hãy cứ trèo thêm lên những ngọn núi cao, hãy ăn thật nhiều kem cho thỏa thích, hãy đi chân trần thường xuyên, hãy thoải mái thả mình trong dòng nước mát lạnh của các con sông, hãy dành thời gian ngắm hoàng hôn xuống, hãy cười nhiều lên và khóc ít lại. Cuộc sống là một hành trình mà chúng ta đang đi. Và rồi chúng ta cũng sẽ mau chóng đến được ga thôi.

- Robert J. Hastings
Đừng bao giờ nuối tiếc quá khứ, cuộc sống đích thực của bạn là vào ngày hôm nay và bạn sẽ tạo dựng tương lai cho mình.
 

Huycl2507

New Member
Cho em làm vợ anh nhé

A Feng là một cô gái vốn dĩ có khó đi lại do chân của cô bị tật nguyền. Những năm tháng tuổi thơ cô thường ngồi ở ngoài cửa sổ ngắm lũ trẻ khác nô đùa. Cô luôn bị cô hoạnh một mình do tật bẩm sinh mà trời đã trao cho cô. Có một mùa hè vào năm cô lên tám khi bên nhà làng xóm của cô có người thân từ trên thành phố xuống chơi. Đi theo họ còn có một cậu bé, cậu bé này lớn hơn cô bé năm tuổi. Do đối với trẻ con thì tuổi tác không quan trọng mấy vì vậy mà hai người nô đùa rất hồn nhiên và vui
vẻ bên nhau. Cả hai người đã cùng trèo đèo lội suối, cùng nhau vui đùa từ sáng đến tối. Những lúc bất đồng cậu bé không hề nói những lời thô tục vì cậu ta niệm rằng luôn nhường đường cho con gái.

Cậu bé là người đầu tiên đem một con chuồn chuồn đến tặng và đặt vào lòng bàn tay cô bé, là người đầu tiên trong đời đưa cô bé đến ven sông, là người đầu tiên kể chuyện cho cô bé, là người đầu tiên nói rằng chân cô bé có thể chữa khỏi.Có thể coi là người đầu tiên quan tâm đến cô và cũng là người cuối cùng. Mọi việc khó nói nhất của cô bé đều được bày tỏ thoải mái với cậu bé. Mùa hè đó trôi qua và gia đình cậu bé phải trở về thành phố. Cô bé tràn đầy nước mắt tiễn đưa cậu bé. Và trong lúc đó cô bé thì thầm nhỏ bên tai cậu bé : "Nếu chân em lành rồi, em sẽ gả về nhà anh nhé". Cậu bé gật gật đầu.

Thoáng chốc đã được mười hai năm trôi qua. Cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành một đấng nam nhi. Cậu ta là chủ một quán cafe và đã có đính ước.Cuộc sống cũng bình thường và rất ảm đạm. Có một ngày nọ cậu nghe được trong điện thoại giọng nói mộtcô gái chân cô đã chữa được lành rồi. Cô ta đã đến thành phố được một thời gian rồi nhưng cậu bé vẫn không nhận ra cô gái đó là ai. Cậu ta đã sớm quên đi cậu chuyện đồng thoại của mùa hè năm đó, đã quên đi bộ mặt trắng xanh của cô bé ngày nào. Càng quên đi lời hẹn ước ngày nào với cô bé. Nhưng cậu ta vẫn giữ cô bé ở lại và để cô bé giúp đỡ trong tiệm cafe. Anh ta phát hiện ra rằng cứ mỗi khi trời trở đông hầu như cô gái đó rất trầm lặng nhưng cậu ta không có nhiều thời gian để quan tâm cô gái. Vị hôn thê anh ta có con với ngườikhác. Anh ta vừa giận dữ vừa xấu hổ,hai cái đan xen lẫn nhau. Anh ta buông xuôi mọi việc, vứt bỏ những đồ đạc chuẩn bịcho hôn lễ, suôt ngày say xỉn, hay cau có và nóng tính. Mọi người thân trong gia đình đếu tránh xa với cậu khiến cuộc sốngcàng trở nên vô nghĩa với cậu ta. Không lâu sau cậu ta bị ốm nặng.Trong thời gian này, cô gái luôn nhất mực bên cạnh anh ta, chăm sóc cho anh ta.Khoan dung cho những lúc anh ta say xỉn đánh nhau.Mộtmình gánh vác công việc ở quán cafe. Cô đã học được nhiều điều, cô gấy hốc hác hẳn đi nhưng trong mắt mọi thứ vẫn như làvui vẻ.

Nửa năm sau, cuối cùng sức khỏe anh ta cũng hồi phục. Anh ta chỉ biết cảm kích trước tất cả những gì cô gái đã làm. Anh ta tặng cửa tiệm đo cho cô gái. Nhưng cô gái chỉ nhận có một nửa cửa hàng và để một nửa cho anh ta làm chủ. Cô sẽ giúp chăm coi tiệm.Tinh thần anh ta dần dần phấn khởi lên, toàn tâm coi cô gái như người bạn tốt vậy, tâm sự với cô gái,vẫn như xưa cô gái trầm lặng lắng nghe những gì anh ta nói. Anh ta đâu biết cô gái nghĩ gì,anh ta chỉ muốn có bạn để lắng nghe những gì anh ta nói. Cứ như thế vài năm trôi qua, anh ta cũng có kết thêm vài cô bạn gái nhưng đều không thành.Anh ta không còn cảm giác nữa. Cô gái cũng vậy, nhất mực độc thân. Anh ta phát hiện ra rằngcô gái rất trang nhã, thanh lịch, dáng thướt tha trời phú cho. Và không thiếu người theo đuổi cô gái, anh ta cười cô gái và nói cô đòi hỏi cao quá. Cô gái chỉ cười lại.

Vào một ngày Đông nọ, anh ta cảm thấy chán với cái không khí bình thản này và quyết định ra đi, đem theo hộ chiếu, giao lại toàn bộ cửa hàng cho cô gái. Cô gái không hề phản đối, chỉ nói sẽ bảo quản cửa tiệm giúp anh ta đợi anh ta quay về.
Những ngày phiêu bạt nơi đất khách quê người thật gian nan nhưng cũng trong những ngày tháng gian nan đó anh ta tìm được niềm vui khi được rộng mở đôi mắt trước thế giới, trải qua đủ mọi thứ buồn đau. Anh ta bỗng nhiên phát hiện bất kể khi ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo cùng hay giàu sang, như ý hay không như ý người luôn bên cạnh anh ta chỉ có cô gái. Những lúc hành tung anh ta không rõ ràng thì những bức thư của cô luôn là niềm hậu thuẫn cho anh.Từng câu từng chữ thật là ấm áp biết bao.Anh ta nghĩ đã đến lúc quay trở về.

Về nhà anh ta cảm động trước tấm lòng chịu khó của cô gái trong chuyện nhà cửa cũng như cửa hàng. Những vật dụng của anh ta đều được bảo quản cẩn thận để chờ đợi ngày anh về. Anh ta gọi to tên cô gái nhưng không ai trả lời.Tiệm đã được sang tên chủ khác, người chủ nói với anh ta rằng cô ta đã qua đời do bệnh được nửa năm. Ông chủ chuyển ý của cô gái rằng cô đã cố tìm tung tích anh ta và đưa cho anh ta vài trăm bức thư. Vì anh ta quản lý mọi sự việc ở cửa hàng vì anh ta chăm non nhà cửa đợi anh ta về. Ông ta đưa cho anh ta một hộp quà trong đo có một con chuồn chuồn và còn một cuộn băng ghi âm ghi giọng cô gái lúc hấp hối. Giọng nói vang lên hình ảnh giọng nói cô bé hồi nhỏ : "Em làm vợ anh được không?"

Trôi qua mười hai năm cuộc đời cô ta vẫn giống cô bé nhỏ hồi đó, tiếng khóc thút thít. Không ai biết rằng có những lúc một cô gái dùng cả đời mình để nói một câu đơn giản như thế này

Tác giả : MengMeng
 

Huycl2507

New Member
Anh đưa em đi chết!


truyện ngắn - Gào!

Sáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày, thật kỳ lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay... Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi đường phố sáng ánh đèn đêm... thường thì thói quen là vậy... Hôm nay, lần đầu tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh.... Mặt trời bắt đầu len lỏi qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ...Quay mặt về phía tờ lịch, nó nhìn: "Ngày 2/2" Oh, ngày đẹp!

Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó ko thể tiếp tục ngủ lâu hơn... Dụi mắt... đi vào phòng tắm... nước xả vào người... nóng và ấm...

Bất giác nó run run...

Bận đồ tử tế.... việc đầu tiên nó làm theo phản xạ tự nhiên...là mở điện thoại... Oài, những 8 cuộc gọi nhỡ lúc1,2h sáng gì đó... của tình yêu thứ nhất,lúc đó nó còn đang mải ngủ... có nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi... cuối cùng khó chịu quá, nó để điện thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp....Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất của nó...

Một thằng con trai đào hoa thì tất cả con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả... và vì các tình yêu quá nhiều nên phải đánh số 1,2,3 ....

Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời... Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa ngủ dậy sao? Có thể... à mà ko thể.... Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải vội vàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ...

Nó vẫn coi những cú điện thoại cho tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ.... Một thứ khát khao mà chỉ cần nó chưa kịp nhen nhóm đã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng...

Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc.... Nó giật mình.... Chột dạ... hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím tái....

Nó cúp máy...

Ra ngoài...

.................................................. .

11h trưa, chuông điện thoại của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép cười nhạt nhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây, đã thế, ko nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy....Ngay lập tức, chuông điện thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tục cúp máy... và lấy làm thoải mái lắm với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình..... Đến lần thứ 10, chuông điện thoại đã ko còn kêu lên nữa.... Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi??? Nó cười, đi chơi với mấy thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà.... Nó rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệ cho tình yêu thứ nhất, ngắn gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một cách điên đảo - nó nghĩ bụng và bấm send: "Chết chưa?"....

Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn trả lời ngay lúc ấy... nhưng hôm nay thì ko, đáp lại cái màn đêm dài dằng dặc là tiếng trống nhức nhối của ký ức và khoảng không gian mênh mang kéo dài vô vọng.... im lặng - không gì cả!

Nó thiếp đi.... vì quá buồn ngủ và quá mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng....

3h sáng, nó giật mình bởi điện thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin: "Chết rồi!" ... vẻn vẹn 2 chữ như là nó nhắn đi, tình yêu thứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả.... Ngáp ngáp.... nó nhắn lại: "Con điên!"

Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm một thời nó coi là phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn bao thú vui khác nữa... Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu có nhiều hơi sức vậy??? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây... người ta chẳng thể tan biến như mây nếu người ta còn sống.... Cứ mặc kệ đi... con bé ấy.... nhất định sẽ phải tìm đến... cầu xin ân huệ để được yêu thương....

Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu cảm thấy có gì đó như là lo lắng.... Bấm số của tình yêu thứ nhất: "Số máy quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được!"

Nó ấn số máy nhà..... Và câu trả lời là: "Nó chết rồi!"

Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và quá đát rồi....

Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất - tình yêu thứ nhất....

Không khí u ám chèn màn đêm... bóng tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút.... Nó bấm chuông.... Một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm....Nó rụt rè.... mà lẽ ra là ko nên rụt rè.... Nó hỏi... Và câu trả lời: "Nó chết rồi!"

Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt nó.... Nỗi hoang mang làm nó tê tái!

Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây qua ở đây.... Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả.... Nó sực nhớ ra, có một người bạn thân của tình yêu thứ nhất... mà nó biết nhà vì một lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến đó... Nó phóng xe như một thằng điên....

Con bạn ra mở cửa.... Rồi nhìn nó chết điếng... nó hỏi: "Chuyện gì thế?".... Con bé tự nhiên oà khóc..... Và ngồi sụp xuống! Nó quát lên: "Chuyện quái gì thế????"

Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại.... di động của tình yêu thứ nhất .... Chiếc điện thoại tắt ngóm... Nó bật lên... tay cũng run run như con bạn đang khóc và run lên bần bật....Rồi nó vội vã gập điện thoại lại... Nó chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra chứ ko phải đến đây để xem một cái điện thoại!

"Tai nạn chết rồi!"

Im lặng chỉ còn là tiếng nấc!

Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại.... Thì con bạn vội vã kéo nó lại: "Còn nữa! Chờ đi!"

Con bạn lại chạy lên nhà, và vác xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: " Túi của nó đấy, nó để ở nhà tớ trước hôm nó mất, hôm đấy, nó đi mà quên lấy.....tớ định đưa cho bố mẹ nó, nhưng .... mở ra.... tớ nghĩ... đưa cho ấy... thích hợp hơn!"

- Sao chết? Chết bao giờ?

- 1 tháng rồi.... tai nạn.... đêm mùng 2.... 2,3h sáng gì đó..........

Một cơn mê man trôi qua như ảo giác ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn... dằng lấy cái túi.... Nó phóng xe đi....

Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục mặt xuống! Mắt nó ướt!

Không! Nó là thằng đàn ông tự hào ràng đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà ko cần đến nước mắt....

Nó vào phòng, mở điện thoại, trong inbox có đầy ắp tin nhắn.... liên tục liên tục chỉ có một cái tên "Chồng yêu" và đó là số của nó.... Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi 2 đưa mới quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng, con bé cũng ko hề xoá.... Dường như là, con bé xoá tất cả những tin nhắn của mọi người ngay sao khi đọc, chỉ giữ lại 1 và chỉ 1 người mà thôi.....

Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là vào lúc 2h15' ngày 2/2 cho.... "Chồng yêu"

.................................................. .

Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ lại một điều rùng rợn.... 8 cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tỉnh dậy.... và cũng là ngày con bé bị tai nạn chết... tình yêu thứ nhất đã cố làm một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó... và sau đó thì....

Nó khóc!

Nó khóc thực sự!

Bỏ qua người yêu nó khi người đó đang hấp hối! Ôi, nó thật... nực cười!

Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: "Ngày yêu nhau: 8/11... mình nhớ còn "anh" ko nhớ!"

Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút... hình như là nhật ký.....

.............................................

Ảo giác:

Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! Nhấc máy đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi..... Em phải đi để quên anh đi đấy, biết ko? Ngốc! Nhấc máy đi! Em xin đấy!

Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh.... Em xin anh, nhấc máy... vì ngày mai em sẽ đi.... Ở Paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù em có nhớ anh nhiều.... Anh ơi....

Tôi quanh quẩn trước ngõ nhà anh, tay cầm điện thoại và cầu mong anh nhấc máy...> Suốt gần 2 tiếng đồng hồ, mọi cố gắng dường như vô vọng...Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, ko để ý chiếc xe đang tiến lại về phía mình, theo phản xạ tôi bật dậy, tránh, nhưng chiếc xe đó cũng tránh tôi.... theo cùng một hướng... và thế là...

Paris trở nên xa xôi mãi... và anh lại càng mãi mãi xa tôi....

..................................

Nó lại tiếp tục lật từng trang nhật ký đẫm dòng nước mắt của người yêu thứ nhất, từng dòng chữ đều nhắc đến nó trong một tình yêu nhẫn nhịn đến câm nín... và những sự hy sinh đau đớn đến tột cùng.....

Bỗng.... đến một trang gần giữa.... có một bức thư.... khá dài.... ghi ngày 22/12....

Nó... đọc

" 22/12.... Bọn mình chia tay nhau đã được bao lâu rồi anh nhỉ? Em không nhớ nữa.... Nhưng em nhớ lần cuối cùng chúng mình nằm bên nhau.... VÀ còn nhớ nhiều hơn nữa cái cảm giác xưa cũ cùng với những lời nói của anh.... Đêm dài và em chẳng ngủ được, biết anh có người yêu mới em đau lòng, cho dù anh nói anh vẫn còn yêu em, và anh cũng nói em hãy chấp nhận một tình yêu song song, san sẻ như thế.... Yêu anh trong bóng tối.... Uh, cũng được thôi!

Nhưng rồi khi em nhắn tin cho anh, em nói em có 2 điều muốn hỏi, anh hãy nói thật lòng với em... để em quyết định một chuyện quan trọng... có được ko anh?"

Nó sững người, nhớ lại cái tin nhắn 2 câu hỏi làm nó suy nghĩ rất lâu ngày hôm đó.... Con bé hỏi nó rằng:

1. Anh có yêu người yêu mới của anh ko? Yêu thật lòng ấy?

2. Anh có muốn em tiếp tục yêu anh ko?

Nó đã buông thõng 2 câu trả lời có, để rồi nhận được một tin nhắn làm nó thoáng lo "cám ơn anh đã giúp em quyết định một việc quan trọng. 2 có = 1 mất mà anh"

" Anh đã trả lời em rằng "có", có cho cả 2 câu hỏi của em. Anh cũng đã từng nói yêu em thật lòng, và giờ đây lại thật lòng say bên người con gái ấy.... Để thực hiện ước mong thứ 2 của anh, là muốn em vẫn yêu anh khi anh yêu người ấy thật lòng.... Em đã quyết định hy sinh em và... anh ạ! Anh yêu người đó chắc là anh hạnh phúc, em chỉ âm thầm đứng sau cho anh hạnh phúc vậy là em đã quá yêu anh! Nhưng cũng chỉ một từ "có" thôi anh ạ, đã làm anh mất một thứ "quyền", quyền được quyết định mạng sống của con anh....Anh đã có nhẫn tâm nói thì em cũng sẽ đủ tàn nhẫn làm.... "

Nó .... Nó.... NÓ hoàn toàn tê dại khi đọc đến những dòng này. Bức thư dường như đã bị nước mắt làm cho nhoè chữ, một vài dòng sau cuối ko thể nào đọc nổi.....

Nó hoang mang cực độ! Nó ko hiểu "con" ở đây nghĩa là gì.... Suốt một tuần tiếp sau đó... nó nằm nhà dằn vặt và tự suy nghĩ... nhưng trống rỗng vẫn đưa nó về với hư không.... Nó ko hiểu... hoàn toàn ko hiểu....

Nó bước ra khỏi nhà sau những ngày chập chờn trong cơn mê man....Rồi nó quyết định đến gặp bạn thân của tình yêu thứ nhất! Nó muốn biết những điều mà dường như là nó phải biết từ rát lâu, nhưng lại vô tâm bỏ qua tất cả!

- Nó uống thuốc ra thai!

-Cái gì????

- Lúc đấy, cái thai mới được tầm 2 tuần

-Cái gì?????

- Nó biết rằng dù ấy biết thì quyết định của cả 2 vẫn là bỏ đứa bé đi.... nhưng nó chỉ muốn hỏi ấy để ấy có tiếng nó khi từ bỏ giọt máu của chính mình.... Nhưng rất nhiều lần nhắn tin ấy đều trả lời ngắn gọn rằng "Đang đi với người yêu"... và nó ko thể hẹn được ấy.... nên nó cảm thấy hoang mang..... khi ấy yêu người kia đến vậy... và nó quyết định giữ kín để hỏi ấy 1 câu... và tự quyết định... Lúc đấy nó đau lắm!

.................

Ảo giác quá khứ:

Đưa con mình ra qua đường máu... cái bào thai mới hai tuần tuổi trở thành một đống nhầy đi ra khỏi mẹ nó trong cơn đau dữ dội....Tôi đã rất đau và cảm thấy mình độc ác biết nhường nào... tôi nằm nhà nhiều ngày sau đó... ngủ mà ko yên ổn..... Bởi ác mộng ùa về ào ạt .... Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy anh..... Anh thật kinh khủng trong bộ quần áo của thần chết..... ngồi bên bàn ăn, đang bón món cháo thai nhi được nấu bằng máu của con tôi cho người con gái kia của anh"..... Thật kinh khủng và ghê tởm.....

...................

Nó ngồi sững nghe những gì con bạn nói... Nó cảm thấy đau nhói và kinh tởm chính mình....

- Sau hôm mùng 2, khi người ta đưa xác nó đi.... tớ cầm điện thoại của nó và cố liên lạc cho ấy... nhưng ấy ko nghe máy...... Rồi tớ nhận được tin nhắn ấy nói "chết chưa?"....Lúc đó tớ quá shock, nên chỉ có thể nhắn lại là "chết rồi" thôi......

........................

Những trang nhật ký cuối cùng....

" Ngày 8/11 năm sau, em sẽ ko còn được ở bên anh nữa nhỉ? Bởi vì lúc đó em đang ở Paris rồiì, ngày kỷ niệm chúng mình yêu nhau đấy anh.....Chắc là anh ko nhớ..... Buồn nhỉ.... Ngày đó... ko biết anh bên ai... bên người yêu mới nào nữa nhỉ.....

Cứ nghĩ đến đây em lại khóc ý anh ạ... Chỉ là em đi du học xa... xa anh vài năm cho qua vài ngày 8/11 của chúng ta thôi mà.... Sao mà cứ như là em đi mãi thế nhỉ.... Lo lo.....

Em đi để quên anh đấy.... Em sẽ giữ bí mật chuyện này, cho đến ngày cuối cùng truớc khi em lên sân bay nhé.... hôm đó em sẽ đến trước cửa nhà anh..... Sẽ gặp anh và ôm anh thật chặt này.... Anh ở lại hạnh phúc nhé..... Em sẽ mang tình yêu của em dành cho anh bay thật xa....... Xa những con đường em và anh từng qua..... xa những nơi mà chúng ta từng đến......"

Uh, đúng là tình yêu thứ nhất đã rời xa nó.... nhưng ko phải để đến Paris và cũng chẳng được ôm nó lần cuối dưới cửa nhà..... Tình yêu thứ nhất đã mang ký ức về nó và tình yêu bao lâu qua sang một nơi xa xa lắm lắm............... mãi mãi những ngày 8/11 ko trở về!
 

Huycl2507

New Member
Giao MÙa

Trời đã bắt đầu giao mùa, thời tiết trở lạnh nửa đêm. Lôi vội tấm chăn cũ quấn lại nằm co ro: nỗi nhớ tràn về, hình ảnh mẹ chợt hiện ra.
Giao mùa, trời trở lạnh, nghĩ miền Trung quê mình chắc cũng đang mùa mưa bão. Bếp lửa hồng của mẹ vẫn đỏ sớm như xưa! Mớ rau lang hẳn vẫn được mẹ gánh ra chợ trong sáng lạnh.

Giao mùa, trời trở lạnh, chắc bà con quê mình đang xuống đồng gieo mạ. Đôi chân thô ráp của mẹ ngày ngày vẫn vùi sâu dưới bùn - mặc cái lạnh thấu xương.

Giao mùa , trời trở lạnh, chắc mẹ lại lo cho con trai nơi xứ lạ: “Không biết Sài Gòn có lạnh lắm không?”.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top