haiquan2205
New Member
CÁc chuogn tiep (khong thay co chuong 20 nhuyng truyen ko bi ngat quang do ben TTV
Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 11 – Hải vực chi bí – chương 021
Chương 904 – Tiền vãng hải vực (Đi vào Hải vực)
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Dịch: Diamondismail
Biên dịch: Humanity
Biên tập: Humanity
Nguồn: www.tangthuvien.com
Đầu giờ chiều, Lục Vân dẫn bốn người nữ và Phần Thiên, được mọi người liên minh đưa tiễn, lên đường đi Hải vực. Khi chia tay, Lục Vân nói với mọi người:
- Được rồi, đến đây thôi, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe.
Trần Ngọc Loan hơi không nỡ, nhẹ giọng lên tiếng:
- Lục đại ca, muội chúc các vị thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.
Lục Vân mỉm cười gật đầu, liếc nhìn mọi người, sau đó xoay mình bỏ đi.
Thương Nguyệt cũng buông tay Trần Ngọc Loan dặn dò:
- Ngọc Loan, nhớ giúp tỷ lưu ý đến tin tức của sư phụ tỷ.
Trần Ngọc Loan an ủi:
- Thương Nguyệt tỷ tỷ an tâm, muội sẽ sai người thám thính tin tức của sư phụ tỷ.
Bên cạnh, Bách Linh thấp giọng lên tiếng:
- Ngọc Loan, nhớ giữ cẩn thận Diêm Vương lệnh trong tay, vật này nếu kiếm được người chế tạo tốt hẳn sẽ làm ra được một thần binh tuyệt thế.
Trần Ngọc Loan hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi lại:
- Bí mật này sao trước giờ tỷ chưa từng nói đến?
Bách Linh cười trả lời:
- Muội cảm thấy sao?
Trương Ngạo Tuyết nhìn Lâm Vân Phong và Càn Nguyên chân nhân nhẹ lẩm bẩm:
- Sư bá, sư đệ, giữ gìn sức khỏe.
Càn Nguyên chân nhân nhỏ nhẹ:
- Ngạo Tuyết, nhớ là phải bình an quay về đó.
Lâm Vân Phong cũng nói:
- Sư tỷ, hy vọng lần tới gặp lại kỳ vọng của chúng ta đều hoàn thành.
Ánh mắt giao nhau, trên mặt Trương Ngạo Tuyết lộ chút cười cười.
Bên cạnh, Thiên Mục Phong nhìn Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt không nỡ rời xa nói:
- Ngạo Tuyết cô nương, trên đường đi nhớ cẩn thận.
Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Huynh cũng giữ sức khỏe, hy vọng lần sau gặp lại huynh vẫn như cũ.
Xoay người, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng bay lên, hình bóng trắng như tuyết vẻ nên sức hấp dẫn không mô tả được.
Nhìn sáu người Lục Vân rời đi, Phật Thánh Đạo Tiên than thở:
- Bước đường chống lại ông trời đã đến mức này, mức hẳn sẽ có truyền kỳ kể mãi không hết.
Lưu Tinh cười nói:
- Đây là Lục Vân, đã định sẵn có vận mệnh phi thường.
Phật Thánh Đạo Tiên lườm ông một cái, hừ giọng nói:
- Phi thường thì không sai, nhưng con người của truyền thuyết khó tránh được để lại hối hận trong lòng.
Lưu Tinh điềm nhiên trả lời:
- Hối hận ai không có? Ngươi không phải cũng có hối hận đó sao.
Phật Thánh Đạo Tiên vẻ mặt không vui, xoay người phất tay áo bỏ đi, dường như Lưu Tinh đã đề cập đến bí ẩn trong lòng ông.
--------------------------------------
Trên tầng mây, Lục Vân và Lục Doanh kề vai bay đi.
Nhìn biển mây mênh mông, Lục Vân hỏi:
- Lục Doanh, muội đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Lục Doanh bình tĩnh lại, vẻ mặt lo lắng lên tiếng:
- Ta đang nghĩ phụ vương hiện giờ như thế nào. Chúng ta quay lại Hải vực rồi sẽ gặp phải những chuyện như thế nào đây?
Lục Vân vẻ mặt không thay đổi, giọng bình tĩnh trả lời:
- Muội đang lo lắng ba hải kia sẽ lợi dụng cơ hội xâm nhập chăng?
Lục Doanh vẻ mặt biến hẳn, thất kinh nhìn Lục Vân.
- Huynh làm sao biết được điều lo lắng trong lòng của ta?
Lục Vân trả lời:
- Chuyện này rất đơn giản, trước đây bốn hải liên kết đối ngoại, ba hải kia không dám hành động lổ mãng. Bây giờ, Tây hải phát động chiến tranh xâm lược, Đông hải và Bắc hải thất thủ, thực lực hai bên tất nhiên tổn thất nặng nề. Như vậy, ba hải tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này để xâm phạm vào khu vực của các vị.
Lục Doanh than thở:
- Đúng thế, ba hải đối với khu vực của chúng ta đã nhiều ngàn năm gần đây vẫn thèm thuồng như mèo rình mỡ. Bây giờ gặp được cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, làm sao có thể bỏ qua được.
- Điều này chỉ là biểu hiện bề mặt rõ ràng có thể thấy được. Điều ta cảm thấy kỳ quái chính là Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa hẳn cũng hiểu rõ điểm này, thế vì sao hắn còn dám phát động xâm lược? Lẽ nào hắn có thể nắm vững việc đối phó với ba hải kia? Theo những lời Lục Doanh đã nói, lực lượng ba hải đủ để so bì với bốn hải, hai bên giao chiến đã nhiều năm, hẳn vô cùng thông thuộc. Tây hải từ trước đến giờ căn bản không cách nào chống được ba hải, bây giờ lại như bỏ đi áo giáp, điều này rõ ràng không hợp lý.
Tiến bước lên ngang bằng với hai người, Bách Linh lên tiếng nói về suy nghĩ của mình.
Lục Doanh vẻ mặt âm trầm, giọng đầy ưu tư lo lắng cất lời:
- Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ qua, nhưng ta chỉ không hy vọng thật sự như vậy. Ta thà tin tưởng đây chỉ là hành động của Tây hải Liễu Thiên Hoa, mà không hy vọng có liên quan đến những người của ba hải kia.
Bách Linh lại nói:
- Lục Doanh, rất nhiều chuyện sẽ không giống hệt như trong tưởng tượng được. Đứng trên phương diện của muội, tất nhiên hy vọng chỉ đơn giản là Tây hải đã phát động cuộc chiến xâm lược, nhưng khách quan mà nói, chúng ta cần phải suy nghĩ toàn cục.
Lục Doanh trong lòng chấn động, cười cười đau thương, nhỏ giọng nói:
- Đa tạ tỷ đã nhắc nhở.
Bách Linh vỗ vỗ vai của nàng, trong mắt đầy vẻ cổ vũ. Phần Thiên cảm nhận được vẻ đau thương của Lục Doanh, lên tiếng an ủi:
- Không cần phải quá lo lắng, trong lúc phân tích chúng ta hẳn cần suy nghĩ nhiều, nhưng sự thật thế nào, cần phải hiểu rõ mới có thể xác định được.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt mỉm cười không nói, cả hai im lặng bay, ánh mắt quan sát động tĩnh của bốn người kia.
Lục Doanh nghiêng đầu nhìn Phần Thiên, trong ánh mắt lộ ra chút cảm kích.
- Đa tạ huynh.
Chỉ ba từ ngắn ngủi, rất nhẹ, nhưng lại hàm chứa những tiếng lòng, chỉ có điều Phần Thiên có cảm nhận được hay không?
Bỏ đi sự thất vọng, Lục Doanh lộ ra chút ngạo khí, giọng lý trí lên tiếng:
- Các vị nói đúng, bây giờ chúng ta cần phải bắt tay từ toàn cục để phân tích những chuyện phát sinh lần này ở Hải vực. Theo như ta biết, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa tuy cuồng vọng, nhưng từ phong cách xử sự của hắn từ khi tiếp nhận quản lý Tây hải đến nay, hẳn hắn không dám ngang nhiên xâm lược Đông hải và Bắc hải, việc lần này đúng là có những khác biệt nhất định so với tính cách của hắn.
Lục Vân vẻ mặt thoáng nghi ngờ, hỏi tiếp:
- Liễu Thiên Hoa ngoại trừ cuồng vọng ra, những mặt khác hắn như thế nào?
Lục Doanh đáp lời:
- Hắn là người vô cùng tự phụ, nhưng lại có trí tuệ phi phàm. Theo những hiểu biết của ta, hắn tuyệt đối không phải là người hành sự lỗ mãng.
Lục Vân lên tiếng:
- Nói như thế, lần này hắn phát động cuộc chiến xâm lược cũng rất có khả năng bởi vì một nguyên nhân khác?
Lục Doanh gật đầu nói:
- Suy tưởng cẩn thận, hẳn phải có nguyên nhân khác.
Bách Linh lại nói:
- Lục Doanh, muội cho rằng Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa có liên hệ với một hải nào đó trong ba hải chăng?
Lục Doanh không đáp, cúi đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề này. Phần Thiên đuổi kịp ba người, ước đoán:
- Ta nghĩ, hắn không biết có bị uy hiếp nào đó không, vì thế bất đắc dĩ mới phát động cuộc chiến xâm lược này.
Lục Vân cau mày nói:
- Hai ý tưởng này đều có khả năng, nhưng có khả năng còn ý tưởng thứ ba không?
Lục Doanh ngửng đầu, không hiểu nhìn Lục Vân hỏi:
- Khả năng thứ ba? Điều này trọng yếu chăng.
Lục Vân đáp:
- Trọng yếu hay không hiện tại không cách nào xác định, chỉ có điều theo suy tưởng của ta, biến cố lần này của Hải vực chỉ đơn thuần dính dáng đến Hải vực hay phức tạp đến mức nhân gian cũng có liên quan đến.
Bách Linh hiểu được hàm ý trong lời của chàng, nhẹ giọng lên nói:
- Lục Vân, ý huynh muốn nói, biến cố Hải vực lần này, kỳ thuật có quan hệ rất sâu sắc đến việc Thái Âm Tế Nhật.
Lục Vân liếc nàng, gật đầu nói:
- Ta đúng là có suy tưởng này, nhưng bây giờ còn chưa thể xác định được, hy vọng lo lắng của ta là thừa thải.
- Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, hay là theo những suy tưởng vừa nên, phân tích qua mục đích chân chính của cuộc chiến xâm lược do Liễu Thiên Hoa phát động lần này.
Phần Thiên ngắt ngang suy tư của hai người, tập trung chú ý của mọi người về lại chủ đề chính. Lục Vân không nói, chỉ nhìn Lục Doanh, đợi chờ nàng lên tiếng.
Suy nghĩ một lát, Lục Doanh nói:
- Về mục đích, theo ta không ngoài hai mục đích, thứ nhất chính là thống nhất bốn hải, tiến đến thống nhất Hải vực. Mục đích khác, hắn có khả năng bị bắt buộc bất đắc dĩ, muốn dùng chuyện lần này để hoàn thành một số chuyện.
Nghe ra lời của chàng, Bách Linh nói:
- Suy đoán này quá sức tổng quát, hầu như không có chút ý nghĩa thực tế đối với chúng ta. Ta cho rằng tạm thời không nhắc đến chuyện này, đợi khi đến Hải vực, rồi mới căn cứ vào tình huống cụ thể để tiến hành phân tích.
Lục Vân tán đồng:
- Nói nhiều cũng vô ích, hay là chúng ta gia tăng tốc độ, nhanh chóng đến Hải vực hơn rồi mới nói đến những chuyện khác.
Mọi người không bàn luận gì thêm, cả sáu người đột nhiên gia tăng tốc độ, kêu lên một tiếng liền biến mất trong biển mây mênh mông.
Một canh giờ lặng lẽ trôi qua. Khi biển rộng mênh mông xuất hiện trước mắt sáu người, vẻ mặt Lục Doanh liền lộ ra chút kích động.
Một ngày một đêm, vừa đi vừa về. Trong thời gian đi về, Lục Doanh lại đã trải qua một cuộc kiếp nạn sinh tử. Khi cố hương vừa xuất hiện trong mắt, một luồng suy nghĩ đau thương thê lương xâm chiếm trong lòng của nàng.
Lục Vân nhìn biển cả, trong lòng hơi quái dị, mơ hồ cảm nhận một sự xúc động không có tên, nhưng cụ thể là gì chàng lại không thể tả được. Tứ Linh thần thú trên vai chàng gầm nhỏ một tiếng, một cảm giác quen thuộc khiến nó rất hưng phấn.
Bách Linh nhìn biển cả, khuôn mặt xinh đẹp lộ chút tươi cười. Nơi đây nàng đã từng đi qua, vì thế tỏ ra rất bình tĩnh. Nhưng đúng lúc này, Tam Đầu linh xà trên vai nàng lại xuất hiện chút xao động, một luồng ý thức truyền vào trong lòng của nàng. Bách Linh hơi thất kinh, quay đầu liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, thấy hai người bọn họ vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi cảm giác kinh tâm trước sự lạnh lẽo của bọn họ.
Vẻ mặt Phần Thiên lại quái dị, thân là truyền nhân của môn phái Thiên Hỏa, đối với biển cả hắn có một loại tình cảm chán ghét, bởi vì khung cảnh này sẽ hạn chế việc hắn phát huy thực lực.
Dừng chân, Lục Vân nhắc nhở:
- Cần phải tiếp cận với Hải vực, mọi người nhớ giữ kín khí tức.
Lục Doanh nghe vậy bừng tỉnh, gật đầu nói:
- Lục Vân nói đúng, để tránh cao thủ Tây hải phát sinh xung đột, chúng ta hẳn phải giữ kín khí tức.
Bách Linh lên tiếng:
- Lục Doanh, Hải vực đối với chúng ta rất lạ lẫm, phụ vương muội bị vây khốn ở nơi nào, chúng ta phải đến đó như thế nào, muội hãy nói trước cho chúng ta hiểu rõ.
Vừa thu lại khí tức toàn thân, Lục Doanh vừa lên tiếng:
- Hải Toàn cốc ở khu vực giao tiếp giữa Đông hải và Bắc hải, chính là một khe hẹp nước chảy xiết, hệt như một hồ lô, cửa vào không lớn, dễ thủ khó công. Hiện nay, phụ vương ta và cung chủ của Bắc hải Hổ Phách cung đồng thời bị vây khốn, tình huống cụ thể như thế nào ta còn không biết được, nhưng ta nghĩ tình cảnh hẳn phải rất nguy cơ. Phía trước đó chính là khu vực Đông hải, hiện nay đã bị Tây hải chiếm rồi, nếu hiện nay chúng ta tiến vào từ chỗ này, sẽ dễ dàng bị cao thủ Tây hải phát hiện được, vì thế chúng ta cần phải hoán đổi vị trí, từ trên tầng không của Nam hải bay qua, như thế tương đối có thể an toàn hơn.
Nghe vậy, Bách Linh hỏi:
- Từ trên tầng không của Nam hải bay vào, lẽ nào cao thủ của Nam hải không để ý đến?
Lục Doanh giải thích:
- Trong bốn hải, Nam hải luôn luôn chính trực, chỉ cần không chủ động xâm phạm, bọn họ sẽ không làm khó người khác.
Bách Linh ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Như vậy muội hãy dẫn đường cho mọi người.
Lục Doanh nghiên mình sang phải, dẫn năm người muốn đi.
Nhưng đúng lúc đó Lục Vân đột nhiên cất tiếng:
- Chậm đã, không cần phải vội đi, ta có một số chuyện muốn hỏi Lục Doanh.
Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 11 – Hải vực chi bí – chương 021
Chương 904 – Tiền vãng hải vực (Đi vào Hải vực)
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Dịch: Diamondismail
Biên dịch: Humanity
Biên tập: Humanity
Nguồn: www.tangthuvien.com
Đầu giờ chiều, Lục Vân dẫn bốn người nữ và Phần Thiên, được mọi người liên minh đưa tiễn, lên đường đi Hải vực. Khi chia tay, Lục Vân nói với mọi người:
- Được rồi, đến đây thôi, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe.
Trần Ngọc Loan hơi không nỡ, nhẹ giọng lên tiếng:
- Lục đại ca, muội chúc các vị thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.
Lục Vân mỉm cười gật đầu, liếc nhìn mọi người, sau đó xoay mình bỏ đi.
Thương Nguyệt cũng buông tay Trần Ngọc Loan dặn dò:
- Ngọc Loan, nhớ giúp tỷ lưu ý đến tin tức của sư phụ tỷ.
Trần Ngọc Loan an ủi:
- Thương Nguyệt tỷ tỷ an tâm, muội sẽ sai người thám thính tin tức của sư phụ tỷ.
Bên cạnh, Bách Linh thấp giọng lên tiếng:
- Ngọc Loan, nhớ giữ cẩn thận Diêm Vương lệnh trong tay, vật này nếu kiếm được người chế tạo tốt hẳn sẽ làm ra được một thần binh tuyệt thế.
Trần Ngọc Loan hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi lại:
- Bí mật này sao trước giờ tỷ chưa từng nói đến?
Bách Linh cười trả lời:
- Muội cảm thấy sao?
Trương Ngạo Tuyết nhìn Lâm Vân Phong và Càn Nguyên chân nhân nhẹ lẩm bẩm:
- Sư bá, sư đệ, giữ gìn sức khỏe.
Càn Nguyên chân nhân nhỏ nhẹ:
- Ngạo Tuyết, nhớ là phải bình an quay về đó.
Lâm Vân Phong cũng nói:
- Sư tỷ, hy vọng lần tới gặp lại kỳ vọng của chúng ta đều hoàn thành.
Ánh mắt giao nhau, trên mặt Trương Ngạo Tuyết lộ chút cười cười.
Bên cạnh, Thiên Mục Phong nhìn Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt không nỡ rời xa nói:
- Ngạo Tuyết cô nương, trên đường đi nhớ cẩn thận.
Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Huynh cũng giữ sức khỏe, hy vọng lần sau gặp lại huynh vẫn như cũ.
Xoay người, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng bay lên, hình bóng trắng như tuyết vẻ nên sức hấp dẫn không mô tả được.
Nhìn sáu người Lục Vân rời đi, Phật Thánh Đạo Tiên than thở:
- Bước đường chống lại ông trời đã đến mức này, mức hẳn sẽ có truyền kỳ kể mãi không hết.
Lưu Tinh cười nói:
- Đây là Lục Vân, đã định sẵn có vận mệnh phi thường.
Phật Thánh Đạo Tiên lườm ông một cái, hừ giọng nói:
- Phi thường thì không sai, nhưng con người của truyền thuyết khó tránh được để lại hối hận trong lòng.
Lưu Tinh điềm nhiên trả lời:
- Hối hận ai không có? Ngươi không phải cũng có hối hận đó sao.
Phật Thánh Đạo Tiên vẻ mặt không vui, xoay người phất tay áo bỏ đi, dường như Lưu Tinh đã đề cập đến bí ẩn trong lòng ông.
--------------------------------------
Trên tầng mây, Lục Vân và Lục Doanh kề vai bay đi.
Nhìn biển mây mênh mông, Lục Vân hỏi:
- Lục Doanh, muội đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Lục Doanh bình tĩnh lại, vẻ mặt lo lắng lên tiếng:
- Ta đang nghĩ phụ vương hiện giờ như thế nào. Chúng ta quay lại Hải vực rồi sẽ gặp phải những chuyện như thế nào đây?
Lục Vân vẻ mặt không thay đổi, giọng bình tĩnh trả lời:
- Muội đang lo lắng ba hải kia sẽ lợi dụng cơ hội xâm nhập chăng?
Lục Doanh vẻ mặt biến hẳn, thất kinh nhìn Lục Vân.
- Huynh làm sao biết được điều lo lắng trong lòng của ta?
Lục Vân trả lời:
- Chuyện này rất đơn giản, trước đây bốn hải liên kết đối ngoại, ba hải kia không dám hành động lổ mãng. Bây giờ, Tây hải phát động chiến tranh xâm lược, Đông hải và Bắc hải thất thủ, thực lực hai bên tất nhiên tổn thất nặng nề. Như vậy, ba hải tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này để xâm phạm vào khu vực của các vị.
Lục Doanh than thở:
- Đúng thế, ba hải đối với khu vực của chúng ta đã nhiều ngàn năm gần đây vẫn thèm thuồng như mèo rình mỡ. Bây giờ gặp được cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, làm sao có thể bỏ qua được.
- Điều này chỉ là biểu hiện bề mặt rõ ràng có thể thấy được. Điều ta cảm thấy kỳ quái chính là Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa hẳn cũng hiểu rõ điểm này, thế vì sao hắn còn dám phát động xâm lược? Lẽ nào hắn có thể nắm vững việc đối phó với ba hải kia? Theo những lời Lục Doanh đã nói, lực lượng ba hải đủ để so bì với bốn hải, hai bên giao chiến đã nhiều năm, hẳn vô cùng thông thuộc. Tây hải từ trước đến giờ căn bản không cách nào chống được ba hải, bây giờ lại như bỏ đi áo giáp, điều này rõ ràng không hợp lý.
Tiến bước lên ngang bằng với hai người, Bách Linh lên tiếng nói về suy nghĩ của mình.
Lục Doanh vẻ mặt âm trầm, giọng đầy ưu tư lo lắng cất lời:
- Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ qua, nhưng ta chỉ không hy vọng thật sự như vậy. Ta thà tin tưởng đây chỉ là hành động của Tây hải Liễu Thiên Hoa, mà không hy vọng có liên quan đến những người của ba hải kia.
Bách Linh lại nói:
- Lục Doanh, rất nhiều chuyện sẽ không giống hệt như trong tưởng tượng được. Đứng trên phương diện của muội, tất nhiên hy vọng chỉ đơn giản là Tây hải đã phát động cuộc chiến xâm lược, nhưng khách quan mà nói, chúng ta cần phải suy nghĩ toàn cục.
Lục Doanh trong lòng chấn động, cười cười đau thương, nhỏ giọng nói:
- Đa tạ tỷ đã nhắc nhở.
Bách Linh vỗ vỗ vai của nàng, trong mắt đầy vẻ cổ vũ. Phần Thiên cảm nhận được vẻ đau thương của Lục Doanh, lên tiếng an ủi:
- Không cần phải quá lo lắng, trong lúc phân tích chúng ta hẳn cần suy nghĩ nhiều, nhưng sự thật thế nào, cần phải hiểu rõ mới có thể xác định được.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt mỉm cười không nói, cả hai im lặng bay, ánh mắt quan sát động tĩnh của bốn người kia.
Lục Doanh nghiêng đầu nhìn Phần Thiên, trong ánh mắt lộ ra chút cảm kích.
- Đa tạ huynh.
Chỉ ba từ ngắn ngủi, rất nhẹ, nhưng lại hàm chứa những tiếng lòng, chỉ có điều Phần Thiên có cảm nhận được hay không?
Bỏ đi sự thất vọng, Lục Doanh lộ ra chút ngạo khí, giọng lý trí lên tiếng:
- Các vị nói đúng, bây giờ chúng ta cần phải bắt tay từ toàn cục để phân tích những chuyện phát sinh lần này ở Hải vực. Theo như ta biết, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa tuy cuồng vọng, nhưng từ phong cách xử sự của hắn từ khi tiếp nhận quản lý Tây hải đến nay, hẳn hắn không dám ngang nhiên xâm lược Đông hải và Bắc hải, việc lần này đúng là có những khác biệt nhất định so với tính cách của hắn.
Lục Vân vẻ mặt thoáng nghi ngờ, hỏi tiếp:
- Liễu Thiên Hoa ngoại trừ cuồng vọng ra, những mặt khác hắn như thế nào?
Lục Doanh đáp lời:
- Hắn là người vô cùng tự phụ, nhưng lại có trí tuệ phi phàm. Theo những hiểu biết của ta, hắn tuyệt đối không phải là người hành sự lỗ mãng.
Lục Vân lên tiếng:
- Nói như thế, lần này hắn phát động cuộc chiến xâm lược cũng rất có khả năng bởi vì một nguyên nhân khác?
Lục Doanh gật đầu nói:
- Suy tưởng cẩn thận, hẳn phải có nguyên nhân khác.
Bách Linh lại nói:
- Lục Doanh, muội cho rằng Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa có liên hệ với một hải nào đó trong ba hải chăng?
Lục Doanh không đáp, cúi đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề này. Phần Thiên đuổi kịp ba người, ước đoán:
- Ta nghĩ, hắn không biết có bị uy hiếp nào đó không, vì thế bất đắc dĩ mới phát động cuộc chiến xâm lược này.
Lục Vân cau mày nói:
- Hai ý tưởng này đều có khả năng, nhưng có khả năng còn ý tưởng thứ ba không?
Lục Doanh ngửng đầu, không hiểu nhìn Lục Vân hỏi:
- Khả năng thứ ba? Điều này trọng yếu chăng.
Lục Vân đáp:
- Trọng yếu hay không hiện tại không cách nào xác định, chỉ có điều theo suy tưởng của ta, biến cố lần này của Hải vực chỉ đơn thuần dính dáng đến Hải vực hay phức tạp đến mức nhân gian cũng có liên quan đến.
Bách Linh hiểu được hàm ý trong lời của chàng, nhẹ giọng lên nói:
- Lục Vân, ý huynh muốn nói, biến cố Hải vực lần này, kỳ thuật có quan hệ rất sâu sắc đến việc Thái Âm Tế Nhật.
Lục Vân liếc nàng, gật đầu nói:
- Ta đúng là có suy tưởng này, nhưng bây giờ còn chưa thể xác định được, hy vọng lo lắng của ta là thừa thải.
- Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, hay là theo những suy tưởng vừa nên, phân tích qua mục đích chân chính của cuộc chiến xâm lược do Liễu Thiên Hoa phát động lần này.
Phần Thiên ngắt ngang suy tư của hai người, tập trung chú ý của mọi người về lại chủ đề chính. Lục Vân không nói, chỉ nhìn Lục Doanh, đợi chờ nàng lên tiếng.
Suy nghĩ một lát, Lục Doanh nói:
- Về mục đích, theo ta không ngoài hai mục đích, thứ nhất chính là thống nhất bốn hải, tiến đến thống nhất Hải vực. Mục đích khác, hắn có khả năng bị bắt buộc bất đắc dĩ, muốn dùng chuyện lần này để hoàn thành một số chuyện.
Nghe ra lời của chàng, Bách Linh nói:
- Suy đoán này quá sức tổng quát, hầu như không có chút ý nghĩa thực tế đối với chúng ta. Ta cho rằng tạm thời không nhắc đến chuyện này, đợi khi đến Hải vực, rồi mới căn cứ vào tình huống cụ thể để tiến hành phân tích.
Lục Vân tán đồng:
- Nói nhiều cũng vô ích, hay là chúng ta gia tăng tốc độ, nhanh chóng đến Hải vực hơn rồi mới nói đến những chuyện khác.
Mọi người không bàn luận gì thêm, cả sáu người đột nhiên gia tăng tốc độ, kêu lên một tiếng liền biến mất trong biển mây mênh mông.
Một canh giờ lặng lẽ trôi qua. Khi biển rộng mênh mông xuất hiện trước mắt sáu người, vẻ mặt Lục Doanh liền lộ ra chút kích động.
Một ngày một đêm, vừa đi vừa về. Trong thời gian đi về, Lục Doanh lại đã trải qua một cuộc kiếp nạn sinh tử. Khi cố hương vừa xuất hiện trong mắt, một luồng suy nghĩ đau thương thê lương xâm chiếm trong lòng của nàng.
Lục Vân nhìn biển cả, trong lòng hơi quái dị, mơ hồ cảm nhận một sự xúc động không có tên, nhưng cụ thể là gì chàng lại không thể tả được. Tứ Linh thần thú trên vai chàng gầm nhỏ một tiếng, một cảm giác quen thuộc khiến nó rất hưng phấn.
Bách Linh nhìn biển cả, khuôn mặt xinh đẹp lộ chút tươi cười. Nơi đây nàng đã từng đi qua, vì thế tỏ ra rất bình tĩnh. Nhưng đúng lúc này, Tam Đầu linh xà trên vai nàng lại xuất hiện chút xao động, một luồng ý thức truyền vào trong lòng của nàng. Bách Linh hơi thất kinh, quay đầu liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, thấy hai người bọn họ vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi cảm giác kinh tâm trước sự lạnh lẽo của bọn họ.
Vẻ mặt Phần Thiên lại quái dị, thân là truyền nhân của môn phái Thiên Hỏa, đối với biển cả hắn có một loại tình cảm chán ghét, bởi vì khung cảnh này sẽ hạn chế việc hắn phát huy thực lực.
Dừng chân, Lục Vân nhắc nhở:
- Cần phải tiếp cận với Hải vực, mọi người nhớ giữ kín khí tức.
Lục Doanh nghe vậy bừng tỉnh, gật đầu nói:
- Lục Vân nói đúng, để tránh cao thủ Tây hải phát sinh xung đột, chúng ta hẳn phải giữ kín khí tức.
Bách Linh lên tiếng:
- Lục Doanh, Hải vực đối với chúng ta rất lạ lẫm, phụ vương muội bị vây khốn ở nơi nào, chúng ta phải đến đó như thế nào, muội hãy nói trước cho chúng ta hiểu rõ.
Vừa thu lại khí tức toàn thân, Lục Doanh vừa lên tiếng:
- Hải Toàn cốc ở khu vực giao tiếp giữa Đông hải và Bắc hải, chính là một khe hẹp nước chảy xiết, hệt như một hồ lô, cửa vào không lớn, dễ thủ khó công. Hiện nay, phụ vương ta và cung chủ của Bắc hải Hổ Phách cung đồng thời bị vây khốn, tình huống cụ thể như thế nào ta còn không biết được, nhưng ta nghĩ tình cảnh hẳn phải rất nguy cơ. Phía trước đó chính là khu vực Đông hải, hiện nay đã bị Tây hải chiếm rồi, nếu hiện nay chúng ta tiến vào từ chỗ này, sẽ dễ dàng bị cao thủ Tây hải phát hiện được, vì thế chúng ta cần phải hoán đổi vị trí, từ trên tầng không của Nam hải bay qua, như thế tương đối có thể an toàn hơn.
Nghe vậy, Bách Linh hỏi:
- Từ trên tầng không của Nam hải bay vào, lẽ nào cao thủ của Nam hải không để ý đến?
Lục Doanh giải thích:
- Trong bốn hải, Nam hải luôn luôn chính trực, chỉ cần không chủ động xâm phạm, bọn họ sẽ không làm khó người khác.
Bách Linh ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Như vậy muội hãy dẫn đường cho mọi người.
Lục Doanh nghiên mình sang phải, dẫn năm người muốn đi.
Nhưng đúng lúc đó Lục Vân đột nhiên cất tiếng:
- Chậm đã, không cần phải vội đi, ta có một số chuyện muốn hỏi Lục Doanh.