Huycl2507
New Member
Khoảnh khắc kỉ niệm
Ngày buồn, Tháng nhớ, Năm cô đơn, Thế kỉ sầu.
Ngày xưa rồi lại ngày xưa dần qua, dòng thời gian như lấp đầy những kỉ niệm của 2 đứa mình. Anh và em bây giờ phải cách xa nhau nhưng trong tim anh luôn khắc sâu trọn một chữ “Forever” một thời đầy mơ mộng.
Mưa và một mùa mưa qua đi anh vẫn còn là một chàng sinh viên mơ mộng và em cố bé bướng bỉnh ngày nào cũng đã bước vào giảng đường đại học. Ngày anh gặp em anh còn nhớ rất rõ. Trời mưa tầm tã, mưa như thể chưa từng được mưa và anh đã gặp em thật bật ngờ và ấm áp. Anh đã thực sự thấy bối rối khi đứng gần em. Không ngờ cái cơn mưa đáng nhớ đó lại mang trong lòng chàng “Hoàng Tử” ấy một nỗi niềm chẳng phai. Anh và em đã cùng nói chuyện rất là vui vẻ suốt chiều mưa hôm ấy. Chia tay rồi mỗi đứa mang trong mình một khoảng trời riêng, mỗi đứa gói gọn trong tim một giấc mơ và khao khát cho mình, để rồi phải xa nhau, xa nỗi nhớ.
Những mẩu vụn của hoàng hôn đang nhè nhẹ lướt qua chân trời để rồi gói gọn trong lòng anh bao kỉ niêm và khoảnh khắc trong mơ. Em oi! Bây giờ có phút giây nào em nghĩ tới anh hay không. Nếu ông trời cho anh một điều ước, anh sẽ ước rằng em mãi là của anh. Chúng ta có mặt ở nơi này thì sài gòn sẽ ấm áp biết bao.
TP mang tên bác thật đông đúc, sài gòn ồn ã và náo nhiệt, nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn, trống vắng một cách vô hồn.
Trời đêm nay mưa lại mưa, cái mưa mang hơi lạnh lẽo của một đêm sài gòn cô đơn và buốt giá. Ôi sài gòn! Xin cho ta gặp người đêm nay.
Đêm buốt giá ngày lạnh lùng không nói.
Mưa cứ buồn lạnh lẽo giọt buồn rơi.
Nhìn làn mây lẻ bóng cuối chân trời.
Lòng bỗng thấy trái tim mình buồn quá.
Mưa cứ buồn lạnh lẽo giọt buồn rơi.
Nhìn làn mây lẻ bóng cuối chân trời.
Lòng bỗng thấy trái tim mình buồn quá.
Nơi đây góc phố sài gòn về đêm thật ồn ã và nóng nực mà sao lòng tôi lạnh lẽo và nhớ em đến vậy. Những kỉ niệm cứ quay về trong anh. Anh vẫn nhớ những buổi chiều đón em đi học về, anh ngồi cùng em và mấy cô bạn của em trên lề phố, cùng an món chè kem mà em thich. Anh vẫn đùa rằng sau này cưới em anh sẽ cho hết mấy đứa đi làm phù dâu. Cái thời ma anh làm “Hoàng Tử” còn mọi người là thường dân thật vui và hạnh phúc phải không em.
Những cơn mưa bất chợt của một đêm sài gòn cũng thưa dần. Ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài là một khoảng trời đêm bao la, nơi đó có em, nàng công chúa của anh..
Nhìn lên mặt trăng buồn bã tất cả những suy nghĩ đều hướng về em. “Sống trong một thế giới cô đơn và lạnh lẽo, em là ngưòi sươi ấm trái tim lạnh giá của anh”