• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

Chuyên đề tình yêu! LOVE TO LOVE!

thuhoainit

New Member
Câu chuyện của TruongHan thật hay!
Con trai thì chẳng bao giờ chịu nói rõ ràng cả, chỉ nói bận, ai mà biết bận như thế nào chứ??? Con gái thì lại hay suy nghĩ linh tinh, dễ tủi thân. Mình nghĩ tốt nhất khi đã yêu nhau rồi thì nên thẳng thắn chia sẻ, như vậy sẽ hiểu nhau hơn và yêu nhau nhiều hơn
 

Cleonardo

New Member
Tại sao sống ko yêu , yêu cha yêu mẹ ,yêu ông pà nhưng nhất là cô giáo em .
 

JuRay-Duan

New Member
Có lần nó nhìn ng y cũ của mình đang nhễ nhại mồ hôi trong quán cafe vào giờ đông khách nhất. Nó tự nhủ : đi làm kiếm tiền à. Chắc là nợ tiền nhà…

Ờ đúng rồi đó, kô bít tại ai ... =))
 

Cleonardo

New Member
Còn gì đâu em hỡi từ 1 buổi chiều mây xám theo nhau về , sầu thương vây kín lấp lối dĩ vãng tương lai mịt mù....bóng em đã quá xa vời ....
 

TruongHan

Super V.I.P
Em ơi nếu một mai có ai hỏi Người tên ấy... biết nói gì đây hỡi Em.... mà Em nỡ đành quên
 

TruongHan

Super V.I.P
Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại bình thường. Năm đó cô đem lòng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người tình lý tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.





Cô vừa hay làm việc cùng cơ quan với anh. Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp thích chơi bài, nhưng cô thì không. Tuy vậy, cô vẫn ngồi giữ chỗ, chờ anh ăn cơm xong sẽ nhường lại cho anh.

Anh chưa từng để ý đến cô, giữa anh và cô không hề có một sự ràng buộc nào. Cô là một cô gái tốt bụng và biết quan tâm đến người khác, nhưng lại rất ít cười. Cô chỉ cười khi ở bên cạnh anh. Mặc dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn yêu anh tha thiết.


Buổi tối hôm đó, cô hẹn anh cùng đi tản bộ, và rồi thẹn thùng cô nói lời yêu anh. Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh tìm ra cách để khéo léo từ chối. Anh nói với cô rằng người con gái anh yêu không yêu anh, giờ anh không muốn yêu ai khác nữa vì trái tim anh đã chết, anh không thể làm bạn của cô được nữa, mong cô đừng tìm anh.


Cô khóc ròng một đêm. Khi đi làm, cô cũng khóc, đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, còn anh thì ngồi ngây ra đó không biết làm gì. Những ngày sau đó cô vẫn không ngừng khóc. Anh bắt đầu động lòng, xem ra cô thực sự rất yêu anh. Rồi cũng đến một ngày, anh hẹn cô ra ngoài. Anh nói sẽ thử đến với cô nếu cô không bận tâm đến việc anh chưa thể quên được người con gái cũ. Cô đồng ý, cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng đã chấp nhận cô.


Tình yêu của anh và cô rất giản đơn, không có những lần hẹn nhau ra ngoài xem phim hay đi ăn. Anh luôn thờ ơ với cô. Những lúc vui nhất, họ thường ngồi dưới chân cầu bên cạnh bờ sông. Anh sống trong một căn hộ độc thân. Cô thường đến đó giặt quần áo giúp anh. Anh bị ốm cô quan tâm chăm sóc anh. Anh quên mất ngày sinh nhật cô, cô không trách anh. Đến sinh nhật anh, cô tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp và không quên tạo cho anh một bữa tiệc sinh nhật thật lãng mạn.


Một năm sau đó, hai người kết hôn. Mọi việc trong gia đình cô đều lo liệu chu đáo. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt, xem ti vi xong có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng được cô giặt sạch sẽ. Anh có thể chuyên tâm vào sự nghiệp. Năm đó anh được thăng chức giám đốc, còn cô thì gầy đi nhiều. Hai năm sau cô có thai. Khi bụng to dần, việc cúi người ngồi xuống đối với cô khá khó khăn. Nhưng ngày nào cô cũng chăm chỉ giặt quần áo. Mọi việc trong gia đình vẫn do cô lo liệu. Một tháng sau, cô trở dạ. Bác sĩ trẩn đoán cô khó đẻ do vị trí thai nhi quá cao, phải mổ đẻ. Vì con, cô chấp chận, bé gái sinh ra nặng 3 cân. Ba mẹ anh muốn bế cháu, nhưng khi cháu là một bé gái thì không thèm đến thăm cô nữa. Những tháng nằm cữ, cô không có ai chăm sóc, người thân bên ngoại lại ở quá xa, mỗi tháng chỉ đến thăm được một lần và mỗi lần mang theo được một ít đồ tẩm bổ. Buổi tối, bé hay quấy, một mình cô phải thay tã, cho bé uống sữa. Anh không chăm sóc cô. Chưa hết cữ, hông cô bắt đầu đau nhức.


Bé rất xinh và đáng yêu. Cô âm thầm dõi theo sự lớn khôn của con, lòng ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù sự thờ ơ của anh làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn yêu anh. Cũng có những lúc cô trách anh, nhưng sau đó cô lại tha thứ cho anh. Có lẽ anh mãi mãi không biết quý trọng những thứ mình đang có, bởi vì trong quãng thời gian đó, anh luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của cô.


Cô nhìn con lớn lên từng ngày, con những tiếng đầu tiên con bé gọi mẹ. Cứ như thế, thấm thoắt, bé đã lên năm tuổi. Trong một lần cô đưa bé đi chơi công viên, chiếc xe buýt chở hai mẹ con gặp tai nạn, cô bị ngất đi sau cú va chạm. Khi tỉnh lại mặt cô đầy máu, nhưng cô không hề để ý đến vết thương của mình mà nhìn xung quanh để tìm con. Bé bị thương rất nặng, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bé đã ngừng thở. Cô ngất lịm, đến khi tỉnh lại, miệng không ngừng gọi tên con. Anh ngồi bên nhẹ nhàng an ủi cô mà lòng xót xa vô hạn. Cô lại khóc ngất đi.


Đến lần thứ ba cô tình lại thì luôn miệng lẩm bẩm một mình. Bác sĩ nói cô đã bị điên…


Anh từ chức và tìm một công việc theo giờ để có thời gian chăm sóc cô. Những lúc anh đi làm đành nhờ hàng xóm. Cô vẫn lẩm bẩm gọi tên con hay ôm gối cười ngây dại. Thấy đứa trẻ nào cô cũng đuổi theo và gọi đó là con mình. Anh chỉ còn cách khóa cô ở trong nhà. Cô lúc thì cười, lúc lại khóc nhưng khi nhìn thấy ảnh con cô lập tức bình tĩnh lại, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt trên ảnh. Ánh mắt sáng lên nét hiền từ.


Thời gian dần trôi. Có những lúc nửa đêm, cô đột nhiên gọi tên con. Mọi người trong xóm đều biết đến người vợ điên, có người cảm thông, có người thương hại, có người lại xem đó như là trò đùa. Đáng nhẽ anh sẽ có một tiền đồ sáng lạn nhưng chính vì người vợ điên mà anh mất tất cả. Anh hận cô. Anh bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, ngày nào cũng say mềm, tính khí trở nên nóng nảy.


Cô lờ mờ nhận ra sự thay đổi của anh. Anh hút rất nhiều thuốc. Nhân lúc anh không để ý, cô giấu thuốc đi. Không thấy thuốc, anh hỏi, cô chỉ cười ngây dại. Anh hằn giọng: “Nếu cô không đưa ra đây tôi sẽ đánh chết cô”. Cô giật mình sợ hãi, thu mình vào góc tường. “Cô có nghe thấy không, mau đưa ra đây”, anh vẫn quát tháo. Cô run rẩy rút điếu thuốc từ gầm giường đưa cho anh, anh giật lấy và lại gắt lên với cô: “Nếu lần sau cô còn giấu thuốc đi tôi sẽ đánh chết cô”.


Cô vẫn có thói quen giặt quần áo mỗi khi anh ra ngoài, thường là lấy quần áo của con ra giặt. Cô vuốt nhẹ quần áo con, ngửi mùi hương trên đó và lại cười ngây dại.


Cô đổ bệnh, bác sĩ bảo cô không sống được bao lâu nữa.


Anh hút thuốc, nhìn chằm chằm vào người vợ đáng thương. Cô vẫn điên như trước, chỉ là giờ đây dễ mệt hơn, quậy một lúc đã lăn ra ngủ. Để cứu cô anh đã bán hết những gì có thể, cuối cùng anh phải bán cả ngôi nhà đang ở.


Cô đau đớn nhìn anh, tay chỉ vào họng mà nói không thành lời. Cô thở khó nhọc, run rẩy nói với anh: “Em rất đau”. Sự đau đớn của cô khiến lòng anh tan nát. Từ trước đến nay anh chưa từng thương yêu cô, nhưng đến hôm nay, anh đã rơi nước mắt. Anh nói với cô, anh không còn cách nào nữa, những gì anh có thể làm được anh đã làm hết rồi… Dường như cô cũng biết mình không thể sống thêm được bao lâu nữa, không còn lấy tay ra hiệu mà gắng gượng thở, nước mắt cứ thế tuôn trào.


Cô ra đi vào sáng ngày hôm sau khi anh còn đang ngủ. Đến lúc anh tỉnh dậy, cô đang nép vào lòng anh, mắt vương lệ. Trên giường đặt lại một bức thư, viết: “Gửi anh yêu”.


Anh vội vàng mở thư, những dòng chữ rõ ràng như in sâu trong mắt anh. Cô đã viết cho anh lúc cô tỉnh lại:


Anh yêu!


Em đang khóc khi viết cho anh những dòng chữ này. Em biết mình sắp không qua nổi. Hôm nay, em bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ là do sức tàn trỗi dậy, có lẽ là do ông trời thương hại em, cho em cơ hội cuối cùng để nói lời từ biệt với anh. Em vẫn còn nhớ con của chúng ta, nhớ lúc con gọi… Khoảnh khắc đó, anh biết không? Khoảnh khắc đó em đã khóc. Em ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con của chúng ta, nhẫn tâm với em như vậy. Nằm dưới lớp đất đó có lẽ con mình cô đơn lắm vì không có ai chăm sóc. Con đang đợi em. Em phải đến bên con, chăm sóc con.


Anh yêu! Cảm ơn anh vì anh đã mang đến cho em một gia đình, một đứa con, giúp em hoàn thành thiên chức của một người phụ nữ. Mặc dù anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh đến cả khi chết đi rồi. Những ngày tháng ở bên anh mặc dù rất đau khổ vì anh chưa từng quan tâm đến em, yêu chiều em, nhưng em vẫn đợi đến ngày anh nói lời yêu em. Giờ em không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.


Anh yêu! Anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà em yêu. Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.


Anh yêu! Cảm ơn anh vì tất cả, em đã khiến anh phải vất vả rồi. Xin lỗi anh, em phải đi đây, em không thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại được nữa.


Anh yêu! Em hôn anh lần cuối. Đó là nụ hôn nồng thắm và vĩnh hằng. Hãy để những giọt nước mắt đau khổ suốt bao năm qua tuôn trào trong giờ phút này. Em đi đây. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con thật tốt.


Mãi mãi yêu anh!


Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết thế nào là đau khổ tột cùng. Anh ôm chặt cô trong lòng, nhớ lại những khổ đau mà cùng từng phải chịu đựng, nhớ lại những điều tốt đẹp về cô. Từng giọt nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò của cô.



Anh để cô nằm bên cạnh con. Quỳ trước mộ cô, hai mắt anh mọng nước, ôm lấy mộ, anh thì thầm: “Em yêu! Em biết không? Cho đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, thật đấy, rất yêu em. Trước đây anh không tốt với em, giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng hổ thẹn. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau mong được đền đáp. Em yêu, anh yêu em, em có nghe thấy không?” Anh gục đầu lên mộ cô khóc nức nở. Nhưng cô mãi mãi không thể nghe thấy được.


Kiếp sau nếu anh lại được làm chồng của em, anh sẽ chăm sóc em, yêu em suốt đời, được không em?
 

nicolechika

<span style="color:#0000FF"> Vợ Man </span><img sr
câu chuyện rất hay & cảm động nửa , người con gái ấy thật pít hy sinh và vỉ đại ???? cái j mất đi rùi thì mới hối tiếc nhưng sao lúc có được thì không pít trân trọng và ju jin ??????? để rùi phải ân hận thì đã wa muộn màng
 

llTuyetTinhCocll

New Member
câu chuyện rất hay & cảm động nửa , người con gái ấy thật pít hy sinh và vỉ đại ???? cái j mất đi rùi thì mới hối tiếc nhưng sao lúc có được thì không pít trân trọng và ju jin ??????? để rùi phải ân hận thì đã wa muộn màng

Vì lúc có những thứ đó trong tay thì con ng ko hình dung, ko cảm nhận ra được nếu mất những thứ đó sẽ như thế nào.....Ôi bữa nay triết lý quá An ơi.....ấu dè....
 

TruongHan

Super V.I.P
Nỗi đau của người tình trẻ


Những cơn dục vọng của anh luôn được tôi lấp đầy, những khát khao yêu thương của anh đều được tôi đáp ứng… Tôi yêu anh nên sẵn sàng làm tất cả, tôi hạnh phúc vì được bên anh.



Tôi là cô gái tỉnh lẻ, xinh đẹp. Gặp anh, tôi như một người say khi đứng trước người đàn ông lịch lãm, hào hoa. Anh là người đàn ông thành đạt, một giảng viên có tiếng, có công ty riêng. Trong một dịp đi bar, tôi đã gặp anh. Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại yêu anh nhiều thế.


Có lẽ vì yêu mà tôi như mù quáng trong một thời gian dài. Anh chưa một lần đưa tôi đi chơi công khai như những đôi tình nhân khác. Anh chỉ muốn ở cùng tôi trong căn phòng nhỏ mà anh bảo nhà anh hay chăng là nhà nghỉ. Bao lần anh đòi hỏi, bao lần tôi chống cự trong yếu ớt… nhưng tôi nào có chống cự được những ham muốn của người đàn ông trong anh? Chúng tôi đã thuộc về nhau, hay nói đúng hơn, tôi đã thuộc về anh trọn vẹn… Còn anh, sau những say mê, chìm đắm trong khao khát dục vọng, anh thủ thỉ vào tai tôi những lời đường mật ngọt lịm “Anh rất vui khi được bên em”. Những lúc đó, tôi dường như quên mất rằng, anh chưa lần nào nói lời yêu tôi. Tôi chỉ nghe được những lời dịu dàng ấy khi tôi đã là của anh, khi bản năng đàn ông của anh được thỏa mãn…


Sau mỗi đêm gần gũi, có chăng những câu nói ngọt ngào ấy làm tôi lầm tưởng anh yêu tôi. Những cơn dục vọng của anh luôn được tôi lấp đầy, những khát khao yêu thương của anh đều được tôi đáp ứng… Tôi yêu anh nên sẵn sàng làm tất cả, tôi hạnh phúc vì được bên anh.


Không biết có phải tình yêu là sự đòi hỏi và khát khao nên tôi có cảm tưởng anh không yêu thương tôi như những đôi trai gái yêu nhau khác… Vậy mà tôi vẫn yêu, vẫn hi vọng tình yêu của mình có thể cảm hóa được trái tim anh.

Cho đến một ngày… tôi chợt nhận ra, sự gần gũi, đam mê, ham muốn ấy chỉ để thỏa cơn khao khát tình dục trong anh. Anh có người phụ nữ khác ở bên cạnh cuộc đời anh. Người phụ nữ ấy được sánh bước đi bên anh, được nhận những bó hoa và những lời nói yêu thương ngọt ngào của anh, được anh nắm tay ở chốn đông người… Người đó là vợ anh.


Những tin nhắn đầy ắp trong điện thoại tôi vẫn còn đó: “Chỉ có em mới chiều được anh! Anh chỉ được hạnh phúc khi có em bên cạnh thôi”… làm tôi nhói buốt. Tôi muốn trả thù.


Lần này, tôi chuẩn bị máy quay sẵn ở góc phòng. Anh lại tìm tới tôi, mơn trớn, vuốt ve cơ thể tôi. Miệng tôi đắng chát, những lời ngọt ngào của anh lại làm tim tôi nhói đau.


Tôi làm người tình của anh, tôi sẵn sàng đến với anh khi anh cần. Lần nào tôi cũng lưu giữ lại chút kỷ niệm của anh. Tôi đã biết được cái tôi cần, địa chỉ của gia đình anh. Rồi ngày tôi đợi cũng đến, anh nói lời chia tay với tôi. "Anh yêu em nhưng anh không thể đến với em được…" Thật nực cười.


Về nhà tôi lấy vài cảnh không rõ mặt tôi trong đoạn phim ấy. Những bức ảnh ấy được in ra. Bản sao ấy được gửi đến đúng địa chỉ, ngoài ra còn kèm theo những kỷ niệm mà tôi giữ lại mỗi lần gặp anh. Một bản sao kèm đơn tố cáo tôi dự định gửi đến cơ quan anh ta làm việc.


Chỉ ngày hôm sau thôi, anh ta đã tới cầu xin tôi. Điều tôi không ngờ là chính vợ anh đi cùng anh đến quỳ lạy xin tôi. Chị xin tôi giữ kín chuyện này vì tương lai các con chị. Tôi xót thương người đàn bà ấy, chồng ngoại tình mà chị vẫn phải cầu xin cho hắn sao?...


Nỗi đau trong trái tim tôi vẫn còn đó, tôi muốn hắn phải trả giá, nhưng hình ảnh người đàn bà nhẫn nhục, cam chịu ấy lại hiện lên khiến tôi không nỡ làm điều đó...
 

Cleonardo

New Member
Phụ ng kiếp này kiếp sau ng phụ ,tôi thấy ngoài đời rùi mấy pák ạ.
 
Top