• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

Xin hãy lắng nghe

Status
Không mở trả lời sau này.

PhuongAnh

New Member
Mình xin lỗi

Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên học xong rất sớm. Và tôi gọi điện cho cậu ấy.

- Cậu đến đón mình được chứ ?

- Được, đợi mình 5 phút!

- Nhanh lên đấy nhé?

3h chiều, trời khá nóng, tôi đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục, dù không mát hơn được nhiều nhưng cũng còn hơn là cứ đứng yên.

5 phút trôi qua, vẫn không thấy cậu ta đâu. Tôi bắt đầu hơi khó chịu, mắt liên tục nhìn đồng hồ.

10 phút trôi qua, vẫn không thấy cậu ấy đến... chẳng lẽ cậu ấy bị tai nạn?


15 phút... Cuối cùng cậu ấy cũng tới.

- Sao cậu đến muộn thế ?

Cậu ta không có vẻ gì là ái ngại:

- Mình xem nốt chương trình TV ấy mà.

- Cái gì? TV? - Tôi hét lên, đầu còn nóng hơn cả nắng giữa trưa

- Sao cậu không ăn, rồi ngủ, rồi tắm đi rồi hãy đến?

- Mình xin lỗi..:

Đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu quen biết nhau.

Cậu ấy học giỏi, dễ thương và rất tự tin, hiếm khi chịu xin lỗi một cô gái nào.

Tôi giật lấy cái mũ bảo hiểm mà cậu ấy đưa, ngồi lên xe, không nói gì suốt quãng đường về nhà.

Cậu ấy luôn như thế, không giải thích, không an ủi, không cãi cọ.

Mà đối với tôi thì có rất nhiều điều không thể “cho qua” được chỉ với một lời xin lỗi.

Và tôi không bao giờ hỏi thêm gì nữa mỗi khi cậu ấy xin lỗi. Vì thế, tôi có cảm giác rằng “xin lỗi” là một từ cậu ấy dùng chỉ để tôi im miệng lại chứ không phải thật sự cậu ấy biết lỗi và sửa chữa. Bởi vì cậu ấy thường xuyên đến muộn giờ hẹn, không bao giờ sửa được!

Tôi khóc oà lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59:

- Cậu không bao giờ cần nói xin lỗi mình nữa! Nếu cậu không thể sửa được thì đừng để mình cứ cho cậu từ cơ hội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hy vọng rằng cậu sẽ thay đổi...

Cậu ấy nắm tay tôi rất chặt, và nói lời xin lỗi thứ 60.

Ngay cả lúc đó, cậu ấy vẫn không có một lời giải thích.

Tôi bắt đầu lo lắng rằng hình như cậu ấy giấu tôi điều gì đó.

...

- Cậu đang gặp chuyện gì phải không?

- Làm gì có chuyện!

- Thế thì sao cậu luôn có vẻ không bình thường?

- Làm gì có chuyện đó!

Lúc nào cậu cũng chỉ như thế! Không bao giờ mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra! Cậu có coi mình là bạn gái của cậu không vậy?

Mình xin lỗi...

- Không muốn nghe một lời xin lỗi nào nữa!

Tôi hét lên và dập máy.

Cậu ấy không gọi lại.

Hoá ra là cậu ấy không hề quan tâm đến tôi! Thế mà tôi cứ trông chờ...

...Và đó là lần thứ 99 cậu ấy nói xin lỗi...

Từ ngày hôm đó, tôi không gọi điện, cũng không ghé qua nhà cậu ấy nữa.

Đôi khi điện thoại nhà tôi reo, nhưng tôi nhấc ống nghe thì bên kia không ai nói gì cả. Tôi đoán là cậu ta gọi, nhưng mặc kệ, tại sao cậu ấy không chịu nói cơ chứ?

Một tháng trôi qua, tôi không thể chịu thêm được tình trạng không biết-gì-cả này! Tôi đến trường cậu ấy.

Tôi ngó vào cửa sổ lớp, nhưng không thấy cậu ấy đâu.

- Xin lỗi... hôm nay Timmy không đi học à? - Tôi hỏi một cô bạn.

- Hình như cậu ấy thôi học rồi mà! - Cô bạn nhún vai.

- Thôi học? - Tôi tròn mắt - Tại sao? Từ khi nào vậy?

- Hơn một tháng rồi, mà bạn là bạn của Timmy à?

- Ah... cảm ơn...

Hơn một tháng... đã không đi học hơn một tháng... Tại sao lại như thế ? Tôi lao ngay về nhà.

Tôi gọi vào máy di động của cậu ấy. “Thuê bao hiện không liên lạc được”.

Tôi gọi đến nhà, nhưng không ai trả lời.

Sao lại như thế được? Chẳng lẽ cả gia đình đã chuyển đi mà tôi không hề biết gì?

Dường như cậu ấy đã biến khỏi mặt đất, không để lại một dấu vết nào.

Tôi không tìm thấy cậu ấy... và khi tôi bắt đầu cuống lên, thì một người bạn gọi điện. Đó là một người bạn của em họ cậu ấy, học cùng lớp với tôi

- Cậu thế nào? Đã biết tin Timmy vào viện chưa?

- Vào viện? Chuyện gì vậy? .,

- Trong bệnh viện mà cậu nằm lần trước ấy... phòng số...

Tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện.

Cậu ấy nằm trên giường, không nói gì, không cử động.

- Chuyện gì vậy? Sao không gọi điện cho mình? - Tối vừa ngồi xuống cạnh giường, vừa khóc oà lên, còn cậu ấy vẫn không trả lời, chỉ nhìn tôi chăm chú như mọi khi - Sao cậu không nói gì hết?

Tôi nhìn thấy mắt cậu ấy ướt, và dường như cậu ấy dùng tất cả sức lực có thể để nói:

- Mình... xin lỗi...

Và cậu ấy nhắm mắt lại.

- Này, đừng như thế... cậu xin lỗi cái gì chứ ? - Tôi khóc lạc cả giọng -

Đừng có xin lỗi... Mở mắt ra đi... .

Tôi cứ nắm chặt lấy tay áo cậu ấy mà kéo, và không thể ngừng khóc.

- Tại sao phải xin lỗi? Tại sao cậu không giải thích lời nào? Mình không đời nào tha thứ cho cậu-.. Đừng có xin lỗi... Cậu mà không mở mắt ra thì mình không bao giờ tha thứ cho cậu nữa đâu...
Đó là lời xin lỗi thứ 100.

Các bác sĩ và y tá chạy vào phòng, kéo tôi ra ngoài-

Cậu ấy rời khỏi thế giới của tôi... cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với bệnh ung thư máu...

Nhưng tôi vẫn gặp cậu ấy trong những giấc mơ... và cậu ấy vẫn sống trong tim tôi...

Khoảng một tháng sau, mẹ cậu ấy đến nhà, đưa cho tôi một chiếc hộp mà cậu ấy gửi lại... trong đó là 100 mảnh giấy, mỗi mảnh giấy là một lời giải thích lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.

“Lần đầu tiên, mình không cố ý đến muộn đâu, nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà, bỗng nhiên mình thấy chóng mặt quá và không thể đi tiếp được, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu. Cậu tha thứ cho mình nhé?

‘Lần thứ hai, mình...”

“Lần thứ ba, mình...”

“Lần thứ 100” - Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện - “Mình xin lỗi... mình thật sự không muốn để cậu lại một mình trên thế giới này, nhưng có thể đến một lúc nào đó khác... I love you, Timmy”.

Kèm với mảnh giấy thứ 100 là một bức ảnh của cậu ấy trong bệnh viện. Trông cậu ấy rất gầy, nhưng nụ cười vẫn sáng bừng như mọi khi.

Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không ở bên cạnh.

Timmy, mình xin lỗi...:(:)(:)(:)((
 
Chỉnh sửa cuối:

habubi

New Member
:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((MÌNH XIN LỖI:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
 

Babyblue

New Member
:(:)(:)(:)(:)(:)((
:(:)((
:(:)((Mình :(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((Xin :(:)(:)(:)(:)(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((
:(:)((Lỗi:(:)(:)(:)(:)(:)((
 
Chả nhẽ mình cũng khóc nốt...:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
 

XuanLam

New Member
Mình xin lỗi :(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
 

Shinichi

New Member
:(( Vậy thì trong lúc còn có thể hãy làm cố gắng làm những gì tốt nhất cho những người thân. Bỏ qua và tha thứ những gì mình cho là không đúng...
 

tinh_la_gi

Administrator
Mới đọc Topic kia cười vở bụg....vào đọc cái này mà tự mhiên nước mắt rớt....đang ngồi ngoài Dịch Vụ nửa mới ác chứ ....
Hu..HU.....

Phải tạo 1 sub khác cho các bài dạng này mới được....chứ kiểu này ngta nhìn TLG dzám nói TLG có vấn đề lém !!!

Hu...hu.....Một câu chuyện của "hạt giống tâm hồn" .... cảm đông và khóc .....

@bài viết của Thangmymobi không phù hợp...xoá nhé
 

PhuongAnh

New Member
Chuyện Hạt Quýt

Tôi không thích ăn những loại quả có nhiều hạt. Càng nhiều hạt càng ghét. Mỏi miệng và tốn công sức. Nhưng chẳng hiểu quái thế nào tôi lại cực kì mê quýt, một trong những loại trái cây lắm hạt. Vài năm trở lại đây, khoa học phát triển, cho ra đời loại quýt không hạt và ngọt lịm như đường. Thế là cứ ăn lấy ăn để. Thói quen kéo dài từ thời trai trẻ đến khi lấy vợ…

Sau mỗi buổi ăn tối, vợ tôi chu đáo bê lên phòng khách đĩa trái cây tươi mát. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện và xem tivi. Thỉnh thoảng vợ tôi thường luồng tay nàng sau gáy tôi và xoa bóp nhè nhẹ khi tôi đang ăn. Cảm giác đó sống mãi trong đầu tôi sau này…

Một lần, tôi nói tôi thích ăn quýt không có hạt. Vợ tôi tìm mua mãi chẳng thấy. Nàng đành chọn loại quýt tốt nhất mang về. Khi nàng bê ra một đĩa quýt đã lột vỏ và tách sẵn từng múi được xếp theo vòng tròn như hình những cánh hoa bung nở, tôi trầm trồ :

- Nhìn đẹp và ngon quá em ạ! Nhưng sao nó đầy hạt thế này? Anh không thích loại có hạt, ăn mỏi miệng lắm!

- Ngồi yên nào anh yêu! Anh nhìn thấy nó có hạt thế chứ khi anh ăn vào sẽ không có hạt – Vợ tôi vừa nhìn tôi vừa cười lém lỉnh

- Thật à? Em phù phép hả?

- Ùm..Nhắm mắt lại đi..

Khi tôi nhắm mắt lại, nàng đưa một múi quýt vào miệng tôi. Thật tuyệt với cảm giác ngọt lịm và không còn tí hạt nào.Tôi lờ mờ đoán ra điều nàng đã làm và mở mắt xem. Quả thật, vợ tôi đã dùng miệng cắn đứt viền chỉ cứng dọc múi quýt, dùng miệng ngậm tất cả hạt ra sau đó mới bỏ múi quýt không còn hạt vào miệng tôi. Nàng cứ mải miết làm như thế cho đến khi đĩa quýt không còn múi nào.

Việc ấy cứ lặp đi lặp lại đều đặn mỗi khi tôi muốn ăn quýt. Có lần tôi hỏi vợ tôi :

- Em sẽ làm mãi thế này đến suốt đời mỗi khi anh muốn ăn quýt à?

- Ùm, khi nào anh còn xứng đáng!

- Anh phải làm gì để mãi xứng đáng trong suy nghĩ của em?

- Hãy để em mãi là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh.

Nói xong nàng nhìn thẳng vào mặt tôi, luồng tay sau gáy tôi bóp nhè nhẹ và hôn lên đôi môi vẫn còn nồng nàn mùi quýt chín của tôi…

Một năm..

Hai năm..

Ba năm..

Thời gian cứ thế trôi qua. Chúng tôi có với nhau một bé trai kháu khỉnh.Tôi đón nhận những điều nàng dành cho tôi một cách bình thản như những việc hiển nhiên phải xảy ra giữa cuộc đời. Không có gì đáng phải bận tâm. Giống như cảm giác dành cho một cái áo đẹp và quý, cái áo theo thời gian lâu dần rồi cũng cũ. Cảm giác nhàm chán giữa cuộc sống này không còn là một đặc tính của riêng ai nữa. Nó đã trở thành quy luật. Thứ quy luật khắc nghiệt có mặt mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Nhất là trong đời sống hôn nhân…

Tôi nhận ra điều đó khi có những hôm vợ tôi vẫn ngồi tỉ mỉ, chăm chút lấy từng hạt quýt cho tôi và đứa con trai, tôi không còn cảm thấy xao xuyến và hạnh phúc như trước kia nữa. Tôi xem đó là nhiệm vụ nàng phải làm. Và tôi không cần gì phải động lòng với một việc làm giản đơn như thế. Ngay lúc đó tôi nghĩ : vợ nào cũng làm được điều ấy! Cứ có vợ là được hưởng thụ ngay chứ gì!

Vợ tôi có mang đứa thứ 2 khi tôi được công ty cử đi học tiến sĩ ở nước ngoài 4 năm. Tôi chần chừ không biết nên đi hay ở lại. Đêm ấy, vợ tôi ngồi tựa lưng vào tường, bảo tôi gối đầu lên đùi nàng sao cho có thể dễ dàng tiếp cận với bụng nàng nhiều nhất. Nàng bảo “Anh kề sát tai vào và hỏi ý con xem..!”. Tôi làm theo. Khi tôi vừa kề tai vào bụng nàng, tôi nghe vợ tôi cất tiếng the thé, ngọng nghịu như tiếng đứa bé gái “Bố cứ đi đi..Mẹ sẽ chăm anh và con..”. Tôi nằm lặng im, nghe giọt nước nóng hổi, mằn mặn rơi từ trên cao xuống mặt mình. Vợ tôi vẫn ngồi nhìn tôi, tay nàng mân mê từng đường nét trên khuôn mặt tôi. Sau cùng nàng cúi xuống thật khẽ, hôn tôi và nói “Hãy nhớ để em là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh…”

*** ***​

Ba tháng sáu ngày, tôi không còn gọi vợ tôi mỗi đêm nữa.

Ba tháng sáu ngày xa vợ, tôi gặp em…

Em 19 mơn mởn cuộn trào như sóng. Núi đồi lấp lánh theo từng bước đi trước mắt tôi làm gã đàn ông 39 đương thời cồn cào chực cháy. Nhưng có lẽ điều làm tôi nghĩ đến việc phải tiếp xúc với em vì em luôn cầm trên tay chực hờ một quả quýt. Em chỉ cầm chứ chưa bao giờ bóc vỏ để ăn.

Sau cùng tôi cũng lấy hết can đảm để đến ngồi cạnh em trò chuyện. Em cởi mở. Em say sưa. Em ào ào như gió mới. Cuốn tôi đi qua những chân trời mà tôi chưa từng được đến trước kia, những chân trời đầy sắc màu của một phụ nữ trẻ, năng động, và rất “Tây”. Những điều tôi chưa từng nhìn thấy ở vợ mình bao giờ!

Một ngày mùa đông, trên căn gác trống trải nơi em ở. Em hỏi tôi :

- Chắc anh có vợ rồi phải không?

- Sao em nghĩ thế?

- Vì anh trông chín chắn, phong độ và có sự nghiệp rồi…

- Điều đó liên quan gì ở đây?

- Giá mà trời có thể cho chúng ta một điều ước..

- Em không cần phải ước gì cả…

Chúng tôi lăn lóc trong tay nhau. Quả quýt em thường cầm trong tay theo thói quen vì em thích mùi vỏ thơm nồng của nó cũng bung ra, lăn lóc trơ trọi trên nền nhà…

Những ngày tháng sau đó chúng tôi sống rất vui vẻ và phấn khởi. Mỗi tuần tôi gọi điện về nhà một lần khi vắng em. Điều duy nhất tôi kể với em về vợ tôi là chuyện những hạt quýt. Em cười to "Chị ấy siêng nhỉ? Nếu anh muốn thì em cũng sẽ lấy hạt cho anh thôi. Nhưng tốt nhất nên mua loại không hạt. Khi nào không tìm được anh nhịn một vài hôm có sao đâu. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt đó. Anh nhỉ?". Rồi nồng nhiệt tìm lấy môi tôi..

Tôi ngẫm nghĩ và thấy em nói đúng. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt. Nhưng lòng tôi lại chao nghiêng...

*** ***​

Vợ tôi sinh và tôi không về kịp (có thật không tôi?). Nàng điềm tĩnh qua điện thoại:

- Không sao đâu anh, em khỏe. Cu Bin mỗi lần ăn quýt đều nhắc bố. Bảo là không có bố con được mẹ đút cho ăn nhiều ăn nhiều hơn, nhưng có bố thì thích vì được ngồi trong lòng bố…



- ……



- Sao thế anh? Anh không khỏe à?



- À..Anh không sao..Em nghỉ sớm đi, mai anh gọi lại nhé…



Em đứng sau lưng tôi nước mắt ròng ròng. Em quăng đổ đồ tứng tung. Gào thét và tức tưởi. Em bảo tôi làm thế là không tôn trọng em. Em nói em có thể chấp nhận tôi lén lút gọi cho vợ, nhưng đừng lảm tổn thương em. Em nói cuộc tình này không công bằng với em, khi em là một đứa con gái chưa chồng chấp nhận yêu một người đàn ông có vợ. Cuồng phong kéo đến to hơn khi em cầm quả quýt ném thẳng vào tường, xác quýt văng tung tóe mọi nơi. Những hạt quýt rời ra và dính bết vào tường.

Em khác vợ tôi quá. Những hạt quýt ấy vợ tôi phải dùng miệng tỉ mẩn lấy nó ra. Vậy mà với em chỉ cần một cái ném.Em nói đúng. Tình yêu đâu phải nằm ở những hạt quýt. Vì vậy, em mới có thể ném nó vào mặt tôi như thế. Phải không em? Tôi nói với em :

- Chúng ta kết thúc đi..

- Kết thúc là sao? Anh cho rằng anh có quyền sử dụng em như một loại gái bao, thích là đến, không thích thì đi sao?

- Em nặng lời rồi..Ngay từ đầu anh đã không giấu diếm chuyện có vợ và thật ra anh chưa bao giờ hứa hẹn rằng sẽ bỏ vợ để lấy em.

- Nhưng anh nói anh yêu em. Và em đã tin.

- Ùm, anh yêu em. Nhưng không phải là bây giờ nữa…

Em ôm mặt chạy ra cửa và mất hút dưới những tán lá phong nhuộm đỏ một khoảng trời…

*** ***​

Những ngày tháng còn lại với tôi thật nặng nề. Tôi quyết định bỏ dở tất cả để quay về cùng vợ. Tôi gọi điện báo cho nàng tôi sẽ đáp chuyến bay về nhà vào tuần sau. Tôi nghe vợ tôi vừa ru con vừa nức nở :

- Anh có thể quay về không khi giờ đây em không còn là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh?

- Em nói gì vậy? Anh nhớ ghen bóng gió không phải là đặc tính của em..

- Cô ấy đã gọi cho em cách đây một tuần…

Tôi buông ống nghe và quỵ xuống nền nhà lạnh toát…
 

PhuongAnh

New Member
NHỮNG ĐÔI MẮT MÙ

Chúng ta lại trò chuyện cùng nhau…

Xuyên suốt qua không gian hàng nghìn cây số, xuyên suốt qua từng đường tơ kẻ tóc của hàng vạn mạch nối internet, xuyên suốt qua nhịp đập hàng triệu trái tim đôi khi ngu muội của đàn bà, tôi nhìn thấy em đang đau khổ…

Với những người đã đi được nửa đoạn đường đời như tôi thì sự đau khổ ấy là chuyện vớ vẩn theo kiểu một bà triệu phú suốt ngày khóc lóc thảm thiết vì con chó cưng bị ốm nặng trong khi bố mẹ bà đang hấp hối ở trung tâm dưỡng lão chẳng ai chăm. Nhưng tôi hiểu, với em nó lớn như đại dương. Ai rồi cũng phải trải qua thời kì ấy, thời kì “Khi người ta trẻ” như PTVA đã ví. Nhưng để gánh lấy một kết cục giống nhân vật câu chuyện ấy, có phải là đáng tiếc lắm không?

Tôi mơ hồ nhận ra trên góc độ sinh học, thì người càng già mắt càng mờ đi, thậm chí bị mù. Nhưng kì thực, có những điều khi chưa già thì ta không thể nhìn thấy. Vậy thì kẻ trẻ - người già, thực chất ai là bị mù?

Đến đó, tôi không còn biết nói với em điều gì nữa. Đành mang một mẩu chuyện vặt vãnh nhặt được ở quê ngoại ra mà kể. Chuyện về một cô gái đẹp, cùng lứa tuổi với em…

*** ***​

Em tên Lụa. Má nói tên đó nghe êm và sang. Vậy mà má sinh em ra ở một làng quê có nhiều người nghèo, nghèo lắm. Nhưng bây giờ khác rồi. Từ lúc người ta phóng đường làm lộ, làm cầu, làm chợ, làm bến cảng thì người quê em giàu hẳn lên nhờ tiền bồi thường của mấy ông thầu. Vậy là quê em không còn nghèo nữa. Chỉ còn mỗi nhà em nghèo. Má nói ngày xưa cục đất chọi chim còn không có thì làm gì có đất để được người ta bồi thường.

Em nhớ rõ ràng, mỗi tháng nhà em chỉ xài 16 ngàn đồng tiền điện, 4 ngàn đồng tiền nước. Tháng nào tiền điện nhiều hơn là má em lo sốt vó. Nhưng má vẫn cho em đi học. Má nói “Có đi học mới khôn ra mà lấy được thằng chồng xứng đáng. Luẩn quẩn ở nhà ngu người rồi bị thằng nào dụ dỗ, quăng cho cái bụng bầu, lúc đó khổ cho tao!”. Mỗi sáng bán cháo xong, má ngồi trên chiếc chõng tre cũ rích trước căn nhà xập xệ đếm tiền rồi nhẩm nhẩm, rồi thở dài. Em đang dọn dẹp nghe má thở dài mà đứt ruột. Má nói “Mày mau lớn, lấy chồng Đài Loan cho má nhờ coi Lụa! Nhìn con gái người ta thấy mà ham!”

Má em đẹp. Ai cũng nói vậy. Họ còn nói em giống má. Thỉnh thoảng em nghe vài người đàn bà cùng lứa với má nói rầm rì sau lưng khi em đi qua “Con nhỏ càng lớn càng giống y chang má nó hồi trẻ! Mắt mũi thì lồ lộ. Mông ngực gì cứ hây hẩy. Gả chồng nước ngoài là yên tâm ngồi hốt tiền!”. Năm đó em 16 tuổi…

Vài tháng sau em có mang với anh, người thường sửa dùm em chiếc xe đạp cọc cạch. Anh sang hỏi má xin cưới em. Má không chịu. Má chê anh nghèo rồi má khóc đòi bỏ cái thai và bắt em cự tuyệt với anh. Em không nghe lời. Má đến trường học, lôi em từ trường đến nhà bảo sanh khi em vẫn còn mặc nguyên chiếc áo dài trắng tinh. Ở phòng chờ, em thấy không chỉ có mình em áo trắng, không chỉ có mình em mang đôi guốc cao làm huyên náo bệnh viện. Em thấy các cô ấy, ai cũng đẹp, đẹp lắm..

“Vũ Thị Lụa” – tiếng bà y tá vang lên làm em và má giật mình. Má cúm rúm dẫn tay em vào. Em thấy bà ta nhìn chằm chằm lên bảng hiệu trên áo em, nhìn chằm chằm vào bụng em và nguýt một cái thật rõ. Bà bảo em cởi đồ ra và nằm lên chiếc giường kia với tư thế co gối. Em còn đang phân vân, bà chửi :

- Sao lúc tuột quần cho người ta làm tình làm tội không mắc cỡ mà bây giờ lại mắc cỡ. Mau đi, còn nhiều người đợi bên ngoài!

Má im lặng quay đi nơi khác như giấu nỗi nhục vào lòng. Em nhất nhất làm theo, tay chân run rẩy. Em đã bao giờ phải nằm lên bàn thế này đâu? Em nhìn thấy đống đồ nghề kêu lẻng xẻng bên cạnh bà ta mà ứa nước mắt. Bà bắt đầu công việc của mình. Sau đó quay qua má và nói :

- Hơn 3 tháng rồi. Nếu bỏ thì sẽ đau đó. Có muốn làm bây giờ không?

Em hoảng hốt van nài má : “Má ơi, con không làm đâu. Con sợ đau lắm! Anh ấy cũng yêu con và muốn cưới con mà. Sao má không chịu?” rồi khóc mếu máo. Bà y tá giờ lại lên tiếng :

- Bà điên à? Sao người ta muốn cưới con bà mà bà không chịu? Cực chẳng đã mới phải phá thai! Tui còn tưởng con bà bị bỏ rơi! Nếu vậy thì về đi, tui không làm chuyện này cho hai người đâu!

Em nghe thế lật đật tuột xuống mặc lại áo quần, nắm tay má bước ra cửa. Má đã im lặng từ lúc Bà y tá từ chối cho đến lúc về nhà. Trong bữa cơm chiều, má hỏi em :

“Mày muốn lấy thằng đó thiệt hả Lụa? Rồi hai đứa bây lấy gì mà sống?” “Có gì đâu má! Thương nhau thì ráng cùng nhau làm ăn. Ba với Má hồi trước cũng vậy mà!” “Đừng nhắc ba mày ở đây. Tao không có thứ chồng vô dụng bám quần đàn bà như ổng. Theo con vợ nhỏ rồi tao khỏe tấm thân quá xá! Mày nhìn thằng cha mày mà không sợ sau này mày sẽ khổ sở tàn tạ như má à?” “Nhưng con hông muốn phá thai. Con sợ đau lắm!” “Đẻ còn đau hơn gấp 10 lần. Nhưng nếu mày không muốn thì má đưa mày về tuốt dưới vườn chờ ngày đẻ. Đẻ xong cho người ta hoặc để má nuôi rồi lên thành phố làm ăn kiếm thằng nào khá khá chút mà nhờ tấm thân. Mỗi tháng gửi tiền về nuôi má và nó là được..”

Chữ “Được..” của má nghe gọn lỏn như khi em nghĩ đến việc hái đọt rau muống ngoài đồng vào mùa nước nổi. Nhưng sao em lần tìm mãi chỉ thấy dây rau muống vươn thân tung tóe khắp ao mà chẳng nhìn thấy đâu là đọt.

Em sinh con để lại cho má và chuẩn bị đi thành phố như lời má dặn. Trước ngày đi, em gặp anh và nói “Mình giả bộ chia tay thôi cho má yên tâm. Tui xin má cho anh qua thăm con rồi. Anh nhớ để giành tiền mua sữa cho nó. Giả bộ chia tay vài tháng thôi anh. Tui kiếm được mớ tiền về tụi mình làm ăn. Chứ nghèo quá, người ta khinh, con mình cũng khổ..” Anh ậm ừ không nói gì. Cứ ôm chặt em trong lòng mà khóc. Anh nói “Tui lấy tiền để dành mua xe đạp mới cho em đem qua đưa má để má nuôi con hén..”. Chỉ nhiêu đó rồi thôi. Chúng ta cùng khóc…

3 tháng…

Em báo tin với má em sẽ lấy một ông Đài Loan, đám cưới vào tuần sau nên chắc không kịp về. Năm sau sẽ về thăm má và con. Má cười hớn hở qua điện thoại “Má biết con đẹp, sẽ lấy được chồng giàu thôi! Ráng nghen con!”

3 tháng…

Má viết thư nói người môi giới chỉ đưa má 1 triệu thay vì 50 triệu như má nghe người ta nói. Người ta là ai hả má? Người ta có nói với má khi qua Đài Loan con của má sẽ như thế nào không? Người ta có nói với má mỗi ngày sẽ có trên chục người đàn ông hì hục ra vào thân thể của con gái má không? Người ta có nói với má trên quê hương mình, Tiền đang nuốt dần mọi thứ không?

3 tháng…

Và 3 tháng…

Bao nhiêu cái 3 tháng đã trôi qua, em không còn nhớ nữa. Có những đêm ân ái nhạt nhẽo, có những lần thâm tím đòn roi, cũng có những ngày nồng nàn hiếm hoi dâng tặng…Nói trôi qua lặng lẽ trong đời em từ hôm chia tay ấy. Em nhớ có một lần cũng vào mốc 3 tháng, anh gọi điện hỏi em “Em nói với tui chỉ giả bộ chia tay thôi mà! Sao giờ đi biệt tích không về…May là nhà má đã xây bằng bê tông, lại có thêm một lầu, khó vô. Nếu không hôm nào tui nhậu say nổi khùng đốt nhà má và giết luôn con của mình…”. Em lại càng lo sợ và nhớ con. Em chợt nghĩ “Làm thêm 3 tháng nữa thôi rồi ôm tiền về sống với má và con gái mình. Rủi nó gặp chuyện gì hay lớn lên hư thân thì khổ…”

Đã mấy năm rồi, em vẫn không thoát khỏi ước nguyện giản đơn “chỉ 3 tháng nữa thôi…”. Ước nguyện giản đơn ấy của em chìm mãi xuống dưới những ước mơ của má. Những ước mơ đại loại như “Nhà bà Hường mua cái xe Attila đời mới đẹp quá. Má được ngồi lên đó một lần có chết cũng cam lòng. Đêm đêm má cầu trời khẩn phật…” “Tháng rồi má xui, thua con số bỏ mạng…”

Cứ thế, những cái mốc “3 tháng” cứ lập lờ trôi qua…

Em giờ đã 23 mà vẫn trông chờ một phép màu kì diệu. Có thứ phép màu nào không giúp cho đôi mắt em sáng lên, cùng má đi qua cơn bão nổi bời bời?
 

PhuongAnh

New Member
ĐÀN ÔNG 3G

Có hay không?

Câu trả lời: Có! Rất nhiều là khác.

Họ ở đâu?

Ở những nơi có thể tiêu tiền và có thể kiếm được tiền.

Không tin ư?

Từ từ…rồi sẽ thấy…

*** ***​

Em lấy chồng. Cái tin ấy chắc không làm anh chấn động. Em nghĩ thế. Vì em đã nói lời chia tay ngay ngày anh ra đi. Nhưng điều đó làm xao xuyến giới bạn bè của em. Chúng nó rỉ tai nhau “Con Ly sướng rồi nhé! Thế là đã tìm được người đàn ông 3G. Bọn mình phải cố thôi!”.

Chồng em “Già – Giàu – Gian”, đúng tiêu chuẩn 3G theo tiếng Việt. Đàn bà chúng em đơn giản lắm. Nhất là phụ nữ hiện đại, phải sống vào thời buổi mà con người luôn rình mò tranh giành nhau từng thứ một. Và hạnh phúc chỉ được đo bằng những giá trị có thể cảm nhận, nắm bắt được. Tiêu chuẩn 3G được đặt ra cũng theo tiêu chí đó. “Già” là để chiều chuộng vợ trẻ, và bọn em không phải cúi đầu chúi mũi làm osin phục vụ cho chồng cả ngày đến đầu bù tóc rối, khi ngẩng lên chồng đã vác gói đi theo cô gái khác. “Giàu” là để cả hai vợ chồng cùng hưởng thụ, khỏi phải bôn ba bươn chải tàn phai nhan sắc cùng chồng tạo dựng cơ ngơi, để khi no cơm ấm cật thì phũ phàng nhìn chồng giũ áo xây biệt thự chung vui cùng cô gái xinh tươi nào đó. “Gian” là để duy trì cái sự “Giàu”. Em chưa thấy gã đàn ông nào giàu mà không “Gian”! Tào Tháo chả phải đã thành công rực rỡ thế kia cũng là nhờ vào chữ “Gian” kề cận chữ “Hùng” đó sao? Vấn đề ở đây là “Gian” thế nào? Em không nghĩ nhiều. Chỉ cần anh ấy có thể duy trì cuộc sống gia đình ở mức như ngay đầu mới cưới nhau.

Chồng em “Gentle – Gallant – Gabby”, đúng tiêu chuẩn 3G theo tiếng Anh. Đàn bà chúng em đôi khi Tây hóa một chút. Nhất là phụ nữ hiện đại, phải sống vào thời buổi mà con người ra đường luôn gắn lên môi vài ba câu ngoại ngữ. Từ “tạm biệt” đã được biến hóa thành “bibi”, tiếng chào hỏi đã đổi thành “hello”, “Em yêu anh” đã thành “I love U”…và còn hàng vạn từ khác mà mỗi ngày trên cửa sổ YM em tiếp nhận một cách tự nhiên, như một thứ ngôn ngữ ngắn gọn, dễ hiểu, dễ ghi thay cho ngôn ngữ mẹ đẻ. Phụ nữ thường yêu bằng tai. Chính ở tiêu chuẩn 3G tiếng Anh này, chồng em đã chiến thắng vài đối thủ nặng kí cùng đường đua. Trong đó có cả anh, người mà em nói tiếng yêu thương, một gã trai hào hoa, phong độ, tuấn tú với tấm bằng thạc sĩ du học, một công việc tốt nơi xứ người, lời hứa hẹn cho một gia đình yên ấm sau 2 năm nữa, khi anh đã đầy đủ niềm tin trở về quê nhà tạo dựng sự nghiệp.

Anh đừng trách em. Lời nói gió bay. Đời dạy cho em “Người ở lại, có bao giờ vui..” Em đã nhìn thấy không biết bao nhiêu cô gái chờ đợi người yêu, để rồi kết quả nhận được là anh ấy trở về với một cô gái xinh xắn khác và giới thiệu “Đây là bạn gái của anh..!”. Em không đủ sức chịu đựng điều đó, vì vậy em không đợi đến ngày nó xảy ra. Em còn phải sống cho cuộc đời của em. Mà cuộc đời một người phụ nữ khoe sắc được bao năm hả anh?

Anh nói gì đi chứ? Sao anh cứ im lặng? Em báo cho anh biết là để chia vui cùng anh như bao niềm vui mà chúng ta đã san sẻ cho nhau trước kia. Chỉ có điều, từ bây giờ, chúng ta không thể ôm nhau, trườn người lên nhau ròng rã, có khi lên đến 5 lần một ngày trong căn phòng nhỏ của anh nữa rồi. Em sắp có chồng. Cái chữ “đàn bà có chồng” đè nặng lên vai lên óc em thế đó. Dù rằng em cũng có vài đứa bạn, có chồng 3G, và có cả tình nhân để thỏa mãn những ước muốn ngoài cái 3G ấy. Em cũng muốn thế lắm, nhưng sao giờ đây, khi sắp phải mang vác vào người danh phận đó, em thấy mình không còn đủ can đảm nữa…Về nhà chồng không còn trinh đã là một cái tội. Mẹ em bảo thế đó. Nhưng với em, nó chẳng là cái quái gì cả. Vấn đề là sau khi về cùng chồng, em sẽ sống ra sao kìa!

Em nói đúng không anh? Chắc anh lại cười em suy nghĩ Tây quá, phóng đãng quá. Em không hiểu đàn ông các anh nghĩ gì khi cứ chăm chăm săm soi tìm cái vệt máu màu đỏ sau đêm tân hôn. Để chứng tỏ ta đây là kẻ đầu tiên ăn trái cấm mà vênh váo cùng thiên hạ chăng? Nhưng liệu sự tự đắc kia có tồn tại không nếu một mai con vợ có rỉ máu sau đêm tân hôn kia nó lại ngủ với thằng khác sau lưng chồng? Vậy thì việc cưới một con vợ không còn vết máu sau đêm tân hôn với con vợ còn vệt máu có khác nhau là bao? Mà thôi, nói nhiều làm gì. Chúng ta bây giờ có là gì của nhau nữa đâu. Chỉ là bạn. Em chỉ muốn đơn thuần trút cạn mọi nỗi niềm trước khi theo chồng rời bỏ những xa hoa phù phiếm thời con gái.

Em kể anh nghe nhé. Về chuyện vài đứa bạn có chồng 3G em nói khi nãy ấy. Bọn nó bảo “Đàn ông 3G chỉ có bề ngoài và thứ vật chất hào nhoáng. Lên giường bở như bún. Thế mà khoái chân dài lắm, vì nghĩ “Trường túc bất chi lao”. Bọn lừa! Thân mình có làm được bao nhiêu mà đòi trường túc với chả chi lao, đòi dai sức, đòi vợ trẻ khỏe. Có ông mua chân dài về để sờ, để ngắm, để làm giá trị khẳng định đẳng cấp đại gia của mình thôi…” Rồi thì báo chí họ vẫy vùng “Nơi nào có các cuộc thi sắc đẹp, có chân dài là nơi đó các đại gia đi công tác nhiều nhất, tiêu tiền nhiều nhất. Chủ yếu là quán bar, nhà hàng và tài trợ đủ kiểu”

Em mệt lắm. Đôi khi em không hiểu chúng ta đang sống vì cái gì anh nhỉ? Rồi giật mình nhận ra giữa xã hội mà tất cả mọi người đều trần truồng thì chúng ta sẽ là kẻ lố bịch khi mặc quần áo. Đúng không anh? Có phải vì vậy mà những người đàn ông, từng có cuộc sống sung túc, hạnh phúc với vợ con ở nước ngoài, không lăng nhăng mèo mã, khi về Việt Nam làm ăn một thời gian, là y như rằng cái hạnh phúc ấy tan hoang. Chúng ta có nên trách họ chăng? Hay chúng ta phải trách cái xã hội mà số đông những con người đang sống một cách mất nhân tính, thiếu trách nhiệm vô tội vạ?

Đến đây em lại lẩn thẩn rồi. Lấy chồng thôi mà làm gì phải suy nghĩ ầm ĩ thế, anh nhỉ? Thì chồng 3G, sướng nhất rồi còn gì. Nhưng em cũng biết, nó sẽ như cái Iphone 3G, hào nhoáng, đẳng cấp nhưng đầy những lỗi.

- Thế em có biết lỗi lớn nhất trong cuộc hôn nhân của các cô gái với các đàn ông 3G là gì không?

Em giật bắn người khi anh đột nhiên lên tiếng sau hơn một giờ đồng hồ im lặng nghe em tỉ tê đủ kiểu. Em im lặng, anh tuôn luôn một tràng:

- Để anh nói em nghe nhé. Lỗi lớn nhất trong cuộc hôn nhân ấy là không có tình yêu. Nếu có tình yêu, các cô ấy đã không xem thường người đàn ông mình gọi là chồng đến như thế. Mà các cô ấy đâu biết, khi xem thường chồng mình chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào khuôn mặt đẹp đẽ của mình. Đàn bà phải biết yêu thương, và bao dung. Không có cái đó, chân dài đến đâu cũng chỉ là đồ chơi, không bao giờ chạm vào được tim của đàn ông đâu em ạ!

- Anh đang chửi em à? Tình yêu là cái quái gì ở thời đại này? Anh cũng công nhận, trước em anh đã làm khổ bao cô gái rồi kia mà! Họ cũng yêu anh, cuối cùng họ được gì đâu? Anh đừng ở đó ngụy biện. Các ông 3G thích chui đầu vào giữa hai chân dài thì ráng chịu. Các anh muốn chân dài, ngực vun, mông nảy, đại khái là 3V. Chúng tôi muốn 3G! Sòng phẳng! Đó là quy luật đang được tôn thờ nhất trong xã hội này. Anh đâu phải không biết điều đó!

- Ừ..Giờ thì anh đã biết..Giờ thì anh đã biết…

Anh quay đi, bỏ lại em bơ vơ với cái quán ca phê vĩa hè tồi tàn mà bọn mình thường ngồi với nhau sau mỗi buổi sáng chạy bộ trong công viên gần đó. Tiếng điện thoại reo vang. Em điềm nhiên rút trong ví ra chiếc Iphone 3G bóng loáng dưới ánh nhìn trầm trồ lẫn ghen tị của vài người quanh đó. Những ánh mắt ấy đủ làm em thấy mình như hoa hậu đang được đăng quang dưới ánh sáng rực rỡ sắc màu. Hình bóng anh và kỉ niệm của tình yêu ngày xưa mờ nhạt. Đầu dây bên kia, giọng nói của người đàn ông 3G, người đã mua tặng em cái Iphone 3G khi nó còn chưa xuất hiện ở Việt Nam :

- Tối nay đừng đợi anh nhé. Anh có công tác đột xuất ở Đà Nẵng.

Tối hôm ấy, Đà Nẵng tổ chức thi chung kết Hoa hậu Việt Nam…!
 

PhuongAnh

New Member
Dành tặng kẻ cô đơn như Nó


Em đã nói, đã nói... đã nói biết bao nhiêu lần... kẻ cô đơn là kẻ yêu nhiều nhất; kẻ dễ mất tất... là kẻ sợ cô đơn....

Thiếu thốn tình cảm nên tìm cách ban ơn.... Cố yêu nhiều để người ta yêu lại.... Nhưng... cuối cùng thì... chẳng còn có một ai...

Đừng tưởng vui khi đêm nay anh người này, ngày mai... anh tay trong tay người khác... Soi gương đi, sẽ thấy mình hèn nhát... sợ hãi 1 mình, nên tìm kiếm những mối tình... chớp nhoáng....

Vui mừng khi làm người ta tan nát.... Nhưng vô tình, anh đang tát chính anh...

Người mạnh mẽ luôn là kẻ chung tình, chỉ ở lại với người mình yêu nhất... Người mạnh mẽ là người ko đánh mất người mà người đó yêu nhất bao giờ....

Người mạnh mẽ là người biết đợi chờ, trao hy sinh và yêu ko yếu đuối... Người mạnh mẽ là người biết rượt đuổi, để chỉ yêu và giữ lại... một người thôi...

Nếu...

Anh chỉ... thích một người...

...Có thể anh sẽ.... chỉ nhớ thôi...

Hơi tiếc một chút nếu phải xa rời...

....Buồn một tẹo... nếu người ấy yêu người khác.....

Thỉnh thoảng... bất giác.... nhớ ánh mắt, nụ cười...

Và anh sẽ....

....Làm một vài điều ... cho người ấy được vui...

Nhưng sẽ....

Không cố gắng hết sức.... cho người ta.... hạnh phúc....

Vì đơn giản.... chỉ thích thôi... sẽ ko đủ động lực ... để.... vực dậy... cả một trái tim...

...Để mềm yếu.... nhờ yêu... cũng trở nên mạnh mẽ....
 

PhuongAnh

New Member
Chia tay một lần nữa

Yêu một người đâu nhất thiết phải có được người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu thực sự hạnh phúc là đủ rồi phải không anh...

Anh à, cái ngày anh nói chia tay em, khi em còn đang ngồi trên xe buýt đến nhà anh, em đau đớn như bị ai bóp nghẹt trái tim mình. Em bật khóc trong tiếng nấc nghẹn mà không biết xung quanh mọi người đang nhìn mình, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ quên được cái ngày đó, ngày tồi tệ nhất cuộc đời em.

Giờ đây anh vẫn ở bên em, vẫn ân cần, vẫn quan tâm đến em như chưa từng có chuyện gì, lòng em tự hỏi khi nào anh nói chia tay em 1 lần nữa, em sợ... em sợ phải đối mặt với câu nói đó. Nhưng em biết, sẽ có một ngày chính em sẽ phải nói chia tay với anh, vì anh không hề yêu em, cố gắng níu kéo để làm chi. Mấy tháng qua, em đã sống trong hi vọng và chờ đợi 1 ngày nào đó anh mở lòng mình với em, nhưng bây giờ mọi cố gắng của em chỉ còn là vô nghĩa. Yêu một người đâu nhất thiết phải có được người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu thực sự hạnh phúc là đủ rồi phải không anh.

Chia tay rồi, anh hãy tìm cho mình một tình yêu mới và sống thật tốt anh nhé. Hãy quan tâm đến người anh yêu nhiều hơn đã quan tâm đến em, chia sẻ với người ấy mọi chuyện vui buồn nhiều hơn đã chia sẻ với em, mang lại hạnh phúc cho người ấy nhiều hơn đã mang lại cho em.

Anh còn nhớ không, em đã kể cho anh bao nhiêu câu chuyện, trong đó có 1 câu chuyện mà khi chưa yêu anh em đã kể: "Có một cô gái đem lòng yêu 1 chàng trai say đắm, 1 ngày cô quyết định nói với chàng trai tình yêu chân thành của mình. Nhưng chàng trai từ chối, vì anh nghĩ 2 người chỉ là bạn tốt của nhau mà thôi, từ đó, cô gái chỉ biết khóc và khóc. Cô sợ phải đối mặt với chàng trai, vì lúc đó cô sẽ không cầm lòng được. Thời gian sau, số lần gặp nhau của 2 người ngày càng ít đi, một ngày kia, chàng trai chợt nhận ra nước mắt của cô gái chính là lời tuyên ngôn cho tình yêu, anh đã quyết tâm lau khô khoé mắt của cô gái bằng tình yêu chân thành của mình". Giờ đây em thật giống người con gái đó, chỉ là một kẻ yêu đơn phương, chỉ biết khóc và khóc. Nhưng có 1 điều mà mãi mãi em chẳng thể giống người con gái đó, vì cuối cùng tình yêu của cô gái đã được đáp lại, còn em thì không. Nhìn những người yêu nhau, họ hạnh phúc bên nhau, em thấy mình cô đơn quá.

Anh! Nếu một ngày anh tìm được 1 tình yêu mới, hãy cố gắng giữ gìn anh nhé, em sẽ mãi là cái bóng của anh, lúc nào anh buồn và mệt mỏi, xin anh hãy gọi em, còn khi nào anh vui vẻ và hạnh phúc, anh có thể gọi người khác. Đây sẽ là câu nói cuối cùng em dành cho anh: "EM YÊU ANH ".
 

Zenki

Super V.I.P
Cuối cùng em cũng lại về với anh

Nó vừa rước được em iu nó về nhà và nó liền viết bài này để miêu tả về em yêu của nó. Nó quen em từ hai năm trước và sau một năm gắn bó, nó đành phải để em ra đi. Nó cố gắng làm và có được tiền, nó muốn có một em bên cạnh. Phải lắm chứ, em sẽ luôn ở bên cạnh nó, dù trong lúc làm việc hay trong lúc ngủ (trừ khi tắm, nhưng thỉnh thoảng, lúc nó tắm cũng có em nữa)

Nó muốn em nó lần này phải tốt hơn hay hơn và hiện đại hơn trước và nó đi tìm... nó tới nơi giới thiệu liên tục suốt cả tuần, hy vọng tìm được em ưng ý... (chút nữa sẽ chỉ đang tìm em thế nào nhé...) nhưng cái duyên không có, lúc không tìm lại gặp mà lúc cần thì tìm không thấy, và cuối cùng, anh gặp lại em...

Với em, đã từng một lần gắn bó, anh hiều em rất rõ, em thuột loại "smart", rất ấn tượng. Mọi người không ai chê em hết, em từng là niềm mơ ước của rất nhiều người. Anh cũng rất nhớ em, thấy thiếu và trống vắng khi mất em, có thể lần gặp này, anh sẽ chuột lại những gì gây ra và sẽ không xa em nữa... trừ khi em bỏ anh ra đi, hichic...

Em là rất đầy đủ, phụ tùng đối với em không thiếu thứ gì, cái gì em cũng xài được hết và quan trọng những cái đó sẽ là cho anh thêm niềm vui và sự phấn khích, đúng vậy, em rất đầy đủ, nhưng so với người đương thời, em hơi mập và nặng... buồnnnnnn vui lẳn lộn... hehehe

Anh gặp em trời mưa lâm râm, anh hôm đó mệt lăm nhưng cũng hy vọng gặp được điều mình mong muốn.. nhưng anh lại được giới thiệu với em, anh hơi bất ngờ vì anh không nghĩ em còn được "cứng" vậy. anh không chần chừ phút giầy nào, quyết định lấy em về nhà luôn... và anh không hề thất vọng, em đúng là như anh nghĩ và em còn tốt hơn trước...

Thế là em ở với anh, cũng được hơn hai tuần rồi nhỉ. Ăn uống ngũ nghĩ, lúc nào cũng có em. Khi ngủ, em ruốc vào mềm và nằm cùng anh, sáng, em rung nhè nhè kêu anh đi làm, bạn bè rủ đi nhậu, em lại vang lên giai điều ngọt ngào của bài "you are my love", tất cả là thế...

Anh kiểm tra em, lai lịch đến từ Thailand...hehe, em đây... ở dưới này đây..

nokia6600-medium.jpg

MMMMM number: 353766007924748
Warranty: NO
Care Services:
Warranty Class:
Product Type: NHL-10
Handset: 6600
Product Code: 0514017
End of Warranty:
Sold-to Country: TH-THAILAND
Factory SimLock: N

=))
 

PhuongAnh

New Member
Những bước chân vô vọng​

Anh đang bước những bước chân vô vọng trên con đường từ trường trở về đất Nhổn. Con đường ấy đã trở nên quá quen thuộc đối với anh trong gần 3 năm trời sinh sống và học tập, nhưng hôm nay thì khác...

Cái nắng đầu hè không chói trang không oi ả nhưng cũng đủ làm anh thấy mệt nhoài. Tâm trí anh là một buổi sớm và những u uất phiền muộn, là màn sương mù luôn bủa vây giăng kín lấy buổi sớm kia, và chính lúc này đây nó càng u uất buồn chán hơn bao giờ hết khi anh mới nhận được thông báo thi lại môn nữa, điều này có nghĩa là anh sẽ phải dừng học một năm nếu lần thi tới anh không qua nữa.

Tất cả những lý do trên đã làm cho con đường ngày hôm nay trở nên dài vô tận. Anh thấy mình lạc lõng giữa dòng người đông đúc, vốn dĩ anh đã không bắt nhịp được với cuộc sống. Năm đầu tiên trôi qua nhanh chóng vì ngày nào cũng giống ngày nào, anh khép cửa tâm hồn mình làm bạn với những đống sách báo truyện tranh. Những môn học không cám dỗ được anh nhưng những cuốn tiểu thuyết lại có sức hấp dẫn và lôi cuốn anh ghê gớm. Anh có thể quên ăn quên ngủ thậm chí quên cả đi học chỉ để ngốn chúng.

Hai năm trôi qua anh đã sống hiền ngoan như bao cậu bé tỉnh lẻ lên thành phố học theo đúng nghĩa của nó. Nhưng đến năm thứ 3 con người anh lại thay đổi hẳn, nói là thay đổi cũng không đúng mà phải nói là những tư tưởng "dã đám chợ chiều, sống chết có số" một lần nữa lại sống trong anh. Bởi vì ngày xưa khi học cấp 3 anh đã từng nghịch ngợm và biếng học như thế. Nhưng khi đó anh cũng đã sớm nhận ra cuộc sống của mình không thể ngập chìm trong đồng chiêm nước trũng như đàn vịt nơi chôn quê nghèo vì thế anh đã học và cầm được tấm bằng cấp 3 ra trường một cách êm thấm. Nhưng giờ đây giữa chốn đô thành ồn ào và khắc nghiệt đã làm cho anh thấy mình lạc điệu, anh trở nên chán nản!

Thời gian cứ trôi đi, tâm trạng anh vẫn cứ u uất và buồn chán như thế. Hôm nay dường như anh thấy choáng váng, anh suy nghĩ miên man: dừng học có nghĩa là một năm sống trong buồn chán vô vọng, dừng học nghĩa là thêm một năm nữa bòn rút những đồng tiền xương máu của bố mẹ. Và vì vậy anh không dám trở về nhà, anh không dám hình dung cha mẹ anh sẽ nghĩ sao nữa. Anh sẽ phí hoài một năm tuổi trẻ và phí hoài một năm kiếm tiền của bản thân mình. Dừng học, dừng học, dừng học...!

Mọi thứ dường như quay cuồng, đầu óc anh trống rỗng, như một tờ giấy trắng không chút tì vết. Anh muốn chạy trốn, anh muốn buông xuôi tất cả, bỏ mặc tất cả, mặc cho dòng đời xô đẩy,... mặc kệ tất... Bỗng em đến mang cho anh chút ánh sáng nơi phía cuối con đường. Anh như kẻ đang dần chết đuối bỗng vớ được chiếc cọc. Em xuất hiện giống như một thiên thần, em thật thánh thiện với nụ cười rạng rỡ như mùa thu toả nắng. Em đã mang lại ý nghĩa cuộc sống đến cho anh, mang cho anh sức sống... cho anh niềm vui nụ cười nhiều khi xen lẫn nước mắt. Dường như cả thế giới đang mỉm cười với anh, cuộc đời thật tươi đẹp biết bao. Và anh nhận thấy rằng mình phải cố gắng thật nhiều, học cho thật tốt để xứng đáng với tình yêu mà em dành cho...

Anh bước tiếp những bước chân vô hình trong suy nghĩ mông lung: "Nắng là nắng, gió là gió, cỏ cây mãi là cỏ cây vậy anh là gì chẳng lẽ anh chỉ là một cái xác không hồn đang bước những bước chân vô vọng trên con đường này hay sao?". Bỗng anh giật mình em đã không còn bên anh nữa, em đã rời xa anh nhưng ánh mắt em vẫn như đâu đây, ánh mắt như muốn nói với anh rằng: "Cái không mất thường ở trong nước mắt có một khoảng trời xanh kia đâu phải chuyện đùa!". Tự nhiên anh thấy sợ việc dừng học và hối hận vô cùng...

Và giờ đây khi một năm học mới bắt đầu, tất cả đều mới mẻ, tất cả sinh viên đều chào đón năm học mới với tinh thần và sức sống của thời trai trẻ. Còn anh, anh cũng không bị dừng học nữa, những cố gắng của anh đã không là những cố gắng vô ích. Nhưng trên con đường học tập dài đằng đẵng kia liệu anh có thể vượt qua được không? Khi mà quanh anh vẫn còn đầy rẫy những sự cám dỗ, đầy rẫy nhưng gian nan thử thách, khi mà bên anh không còn sự động viên an ủi không còn có em bên cạnh nữa...

Anh bước vào năm học mới mà không có một chút tinh thần nào cả, đầu óc anh như trống rỗng, những nỗi buồn nỗi nhớ cứ như những áng mây che phủ cuộc đời anh. Hôm nay cũng như bao hôm khác những tiết học chẳng làm cho anh thấy thích thú chút nào cả. Và rồi anh lại bỏ học, anh lại lang thang trên con đường từ trường về nhà trọ. Những bước đi trong vô vọng thất thểu và buồn bã. Nhưng bước chân bây giờ không mang nặng chuyện học hành nữa mà nó lại mang nặng một bóng hình. Anh muốn tìm lại anh muốn được gặp lại... một lần nữa... dù chỉ một lần...
 

PhuongAnh

New Member
Tình đầu không nguôi

Mãi đến lúc này đây tôi vẫn chưa biết được lý do tại sao anh bỏ tôi, có lẽ các bạn sẽ cười tôi khờ, tôi ngốc nghếch. Mà đúng thật tôi khờ tôi ngốc nghếch, anh đã nói như vậy và anh lặng lẽ đến bên tôi, anh yêu tôi một tình yêu chân thật. Anh tìm mọi cách để tôi vui, tôi cười. Anh từng nói "em cười rất đẹp", "anh hạnh phúc nhất là khi ở bên cạnh em". Chúng tôi yêu nhau đối với cả hai đều là mối tình đầu nên tình yêu thật nhẹ nhàng trong sáng và đáng yêu, bên nhau hàng giờ chúng tôi vẫn thấy không đủ, thấy thời gian trôi đi sao mà nhanh quá. Chúng tôi thật sự cần nhau và yêu nhau say đắm. Thế rồi công việc đã cuốn anh đi, anh hẹn rồi lại gọi điện bảo không đến được, một lần hai lần và nhiều lần như thế tôi cố gắng thông cảm nhưng có những lúc không thể chấp nhận được vì anh bỏ mặc tôi mà đi nhậu nhẹt với đồng nghiệp, khách hàng. Tôi hay trách móc giận hờn nên anh cảm thấy mệt mỏi, anh không muốn gặp tôi nữa nhưng cả hai vẫn yêu nhau rất nhiều.

Tôi yêu anh và tôi thay đổi - không trách móc và giận hờn vô cớ nữa - nhưng lúc đó cũng là lúc anh bỏ tôi ra đi. Tôi không hiểu. Tôi cũng không tin anh thay đổi vì tôi tin anh đã từng yêu tôi rất nhiều, nhưng anh cứ im lặng và bỏ mặc tôi như thế. Tôi lại là một cô bé cứng đầu, suốt hai năm yêu nhau chỉ có tôi giận anh và anh năn nỉ tôi thôi vì thế giờ đây tôi cũng không xuống nước níu kéo mặc dù tôi yêu anh rất nhiều. Và như thế thời gian cứ trôi đi, tôi lúc này mới biết mình nhớ anh thương anh đến mức nào, tôi cứ ước thời gian quay lại tôi sẽ ngoan ngoãn hơn sẽ không làm anh buồn. Có lẽ đã quá muộn, anh giờ vẫn quan tâm vẫn gọi điện thăm hỏi tôi nhưng đó chỉ là tình bạn. Nhưng nỗi đau ấy tôi mãi không thể nào nguôi ngoai, và một điều chính tôi cũng không ngờ được bản thân mình, vì quá đau tôi không suy nghĩ gì khi chấp nhận lời yêu của người khác.

Anh ấy rất khác người xưa, lúc nào cũng bên cạnh lo lắng chăm sóc tôi, dù biết rằng trong lòng không yêu nhưng tôi vẫn cố gắng, cố gắng cười, cố gắng tỏ ra hạnh phúc đúng hơn là tôi cố gắng yêu anh. Nhưng tình không yêu thì làm sao lâu bền được chứ, tôi và anh đến với nhau nhanh chóng và ra đi cũng hết sức vội vàng, bên cạnh anh tôi thấy mình yêu người xưa càng nhiều, không ai có thể thay thế người ấy trong lòng tôi và tôi lại thấy mình có lỗi với cả hai người con trai đã từng yêu tôi. Tôi không thể tiếp tục dối lòng không thể tiếp tục lừa gạt bản thân và lừa gạt người ta. Vậy là một lần nữa tôi chia tay, nhưng tôi không đau, tôi thấy mình nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Và tôi nhớ người xưa càng nhiều hơn.

"Anh ơi anh đâu biết được em đã đau và khổ sở như thế nào khi mất anh, vì lúc nào gặp em anh cũng thấy em mạnh mẽ, đúng hơn em giống như một người vô cảm không biểu hiện gì cả. Chắc anh cho rằng em đã quên anh dễ dàng nên thỉnh thoảng anh vẫn gặp em vẫn quan tâm và lo lắng cho em. Nhưng anh đâu biết rằng chính điều này đã làm nỗi đau của em mãi mãi không vơi, sao anh lại chen vào cuộc đời em như vậy, anh làm khổ em như vậy chưa đủ sao? Anh cứ như vậy em sẽ mãi mãi không thể bước ra khỏi nỗi đau của mình, mãi mãi em sẽ không yêu được người khác ngoài anh. Anh có thấy mình ích kỷ quá không?

Em xin anh nếu không thể bên cạnh em anh hãy ra đi, hãy mãi mãi rời xa em để em có thể sống lại những ngày tháng vui vẻ, để em có thể xếp lại những kỷ niệm êm đẹp của chúng ta qua một bên và tiếp tục cuộc sống phía trước - cuộc sống không có anh bên cạnh."
 

PhuongAnh

New Member
Nhật ký cho người ấy!​

Chẳng biết từ bao giờ tôi trở lên vô hồn, không muốn nói chuyện cùng ai, ngày ngày hết giờ làm việc trở về nhà là chỉ biết thả hồn theo những trang nhật ký nhạt nhòa nước mắt. Hôm nay tôi rất nhớ bạn ấy mặc dù thời gian đã qua đi và người thì đã không còn ở bên tôi nữa. Tôi hi vọng trang nhật ký không bao giờ gửi này sẽ được một người con gái đọc.

... Em thân yêu!

Xin cho anh được gọi em như thế, bởi trong trái tim anh em sẽ mãi là ánh sao tỏa sáng, mãi mãi... không gì có thể thay thế em.

Em yêu, đến bây giờ anh vẫn chưa giải thích được lý do vì sao anh yêu em đến vậy, nhớ em đến vậy và không thể quên được hình bóng của em.

Đã lâu quá rồi anh không viết nhật ký cho em kể từ khi anh viết những dòng đầu tiên ở bãi biển tình yêu. Đêm qua, khi nén lòng nghe lại nhạc khúc "Mãi mãi một tình yêu", nghe giọng nói của em mới biết mình không thể quên được. Vẫn như ngày xưa khi anh nghe bản nhạc này lần đầu tiên, cảm giác nhớ nhung lại tràn ngập trong tim. Nhớ em quá! Nỗi nhớ dâng đầy trong tim, tràn lên khoé mắt khiến anh đã không thể ngăn nổi dòng lệ kia (anh đã hứa là sẽ không bao giờ để nước mắt mình rơi nữa nhưng hãy coi đây là lần cuối cùng em nhé). Dù mình đã xa nhau nhưng rất, rất nhiều lần anh tự hỏi mình "Bao lâu rồi mày không biết nói lời yêu thương, không biết trao nụ hôn tình yêu hả Duy?".

Anh lại đi trên những con đường xưa, con đường ta từng cùng đi qua. Giờ đây anh mới biết sự cô đơn và trống vắng đáng sợ biết chừng nào. Giờ đây, khi nghĩ lại anh mới hiểu rằng em cũng đã trải qua những phút giây em chờ đợi anh khi anh để em ở nhà một mình với nỗi buồn đi với công ty, đi nhậu, đi hát... Anh cũng quá vô tình phải không? Khi anh đọc được những dòng em viết trong nhật ký của em, anh đã tự nhủ rằng anh sẽ phải yêu em nhiều hơn, quan tâm tới tình yêu của hai đứa nhiều hơn. Và rồi từ sâu trong tim anh nói rằng: "Em là thiên thần tình yêu, vui vẻ, hạnh phúc của anh, là người vợ tuyệt vời mà tạo hoá đã ban cho anh". Anh biết rằng em sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe anh nói những điều đó. Nhưng anh luôn thế, chỉ giữ mãi trong tim mình, để rồi giờ đây khi anh nói ra cũng quá muộn màng...

Và ai, một lần sống trong hạnh phúc không lo lắng về một ngày phải chia ly? Em đã nói em sợ nếu như chuyện của chúng mình là một sai lầm, em sợ rằng một ngày nào đó anh rời xa em... Và có đúng là mình đã sai lầm không? Anh phải trách em? Trách anh? Hay trách cái giây phút mình gặp nhau ấy? Em yêu! Anh đã biết rằng em từng đau khổ, vô cùng đau khổ. Đau đến tuyệt vọng khi anh đã từng hờ hững, vô tình với tình yêu của chúng mình. Anh đã làm thế, đã từng phụ tình em, đã nói chúng mình sẽ mãi mãi không thể là của nhau. Nhưng anh vẫn tin mình đến với nhau vì số mệnh, vì đó chỉ là những phút bồng bột của anh thôi, phải không em? Nếu giây phút ấy em không tha thứ, không dang rộng vòng tay chờ đón anh trở lại thì có lẽ anh đã mất em từ lâu rồi. Từ đó anh biết mình yêu em thật nhiều, tin em thật nhiều và trong lòng luôn tôn thờ, trân trọng tình yêu lớn lao mà em dành cho anh. Điều kém cỏi nhất của anh chính là anh đã không biết giữ, không biết chăm sóc tình yêu này, thế nên giờ đây mới để tình yêu tuột khỏi tầm tay anh, phải không em?

Đã bao lâu em không nhìn thấy anh rồi phải không? Và anh cũng không muốn em nhìn thấy anh nhất là trong lúc này, dù rằng trong lòng anh muốn lắm. Em yêu! Những yêu thương trong em có còn không hay đã nguội lạnh hẳn rồi? Đừng giận anh khi cảm xúc trong anh đang đan xen lẫn lộn nhé?

Mỗi khi hết giờ làm anh lại lang thang trên những con phố Hà Nội, không biết đi đâu - về đâu và dường như bây giờ anh cũng không cần biết điều đó. Có lẽ điều bây giờ anh cần là những phút giây yên tĩnh, những hơi thở ồn ào của cuộc sống để anh biết rằng mình vẫn còn đang tồn tại trên thế giới này. Em yêu, em có biết không? Hôm qua, khi đi qua Tràng Thi lòng anh lại se lại, hình ảnh hai đứa ngày nào lại hiện về - anh đèo em trên chiếc xe đạp cào cào cũ ấy, tay nắm tay hồn nhiên, vô tư bước vào vũ trường đầy sôi động ấy. Ôi 6 năm trời với biết bao kỷ niệm, ký ức vui buồn... Nhưng không gì so sánh được phút giây ấy, cái phút đầu gặp em, anh nắm tay em dưới ngăn bàn ấy. Anh không thể nào quên ánh mắt, nụ cười... Tất cả, còn nhớ không em? Anh vẫn mong dù không là của nhau, anh cũng không bao giờ phải hối tiếc vì đã gặp và yêu em. Yêu bằng tất cả sự si mê và dại khờ của một đứa con trai cứng đầu và vẫn luôn tự mãn về mình. Thế nên nếu gặp lại nhau, hãy cứ gọi anh như anh đã gọi em là "cún" lần đầu tiên ấy...

Và người yêu dấu ơi!

Có lúc nào đó em chợt em nhớ đến anh không?
Từ khi xa nhau, anh dường như quên hẳn khái niệm yêu và chấp nhận yêu thương một người khác. Là bởi những ngày tháng bên em đã ăn sâu vào tâm trí, vào con tim anh. Khung cảnh ấy, những con đường, ánh nến, những lời thì thầm... Và hoa...

Anh nhớ em nhiều quá!

Bản tình ca này dường như viết cho chính anh, cho em và cho những ngày mình bên nhau. Anh từng say sưa hát. Em đã say đắm bài hát này vì lời ca và giai điệu thật đẹp. Nhưng ngày ấy và bây giờ anh hát với tâm trạng khác nhau. Trước đây là tâm trạng của một người con trai đang yêu và hạnh phúc thực sự. Còn giờ đây anh hát trong sự tiếc nuối khôn nguôi, xót xa về những phút giây mình từng bên nhau...

Em này, một lúc nào đó em có chợt nhớ đến anh không?

Ôi, anh lại lẩm cẩm mất rồi. Em đã nói sẽ chẳng bao giờ nhớ anh, chẳng bao giờ muốn nhớ về quá khứ, chẳng bao giờ muốn nhìn anh nữa. Anh đã vỡ oà và lầm lũi quay đi và rồi khờ dại mong chờ sự ban ơn của tình yêu. Biết đâu anh quay đi mà không nói gì thì... Mà thôi, day dứt làm gì để con tim nhói đau, nuối tiếc. Dù đã xa và mãi mãi xa nhau nhưng yêu thương, nụ hôn ngọt ngào... anh sẽ luôn nhớ.

Dù cảm ơn nghìn lần anh vẫn nghĩ là chưa đủ. Em từng mang đến cho anh cả một thế giới diệu kỳ: "Một thế giới chỉ có hai ta hoà trong nắng, trong hoa tươi, trong biển cát quê mình...". Điều mà chưa ai làm được và cũng sẽ chẳng còn thế giới thần tiên nào đẹp đẽ hơn thế với anh trong những ngày tháng sau này.

Ngày mai, anh sẽ đi trên con đường của anh. Không còn là con đường mình từng đi chung, không còn lối hẹn nơi ta cùng bước. Cũng không còn những phút giây hạnh phúc để anh cười trong tha thiết môi hôn. Không còn gì cả! Nhưng chừng ấy thôi cũng đủ để anh không hối tiếc về những gì đã qua. Có chăng, anh tiếc vì mình không cùng nhau đi hết con đường mà ta đã chọn. Âu cũng là số mệnh phải không em? Như cái giây phút ấy ta đã đến bên nhau...?

Anh vẫn biết được ở bên em là một điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng càng ở bên em anh càng nhận ra một điều khiến trái tim anh đau đớn, đó là sẽ chẳng bao giờ anh có được người mình yêu thương. Trái tim em đã và sẽ không bao giờ hé mở đối với anh cả. Cuộc đời vẫn cứ trái ngang như thế phải không em. Em vẫn quý trọng và đi bên anh nhưng nó sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Tình yêu ư! Nó đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của em dành cho anh lâu rồi. Hiểu rõ điều đó nhưng sao anh vẫn không thể rời xa em được. Có phải tại anh yêu em nhiều quá không?

Đã bao lần anh tự hỏi mình sao yêu em nhiều đến thế. Mỗi sáng thức dậy hình bóng đầu tiên xuất hiện trong đầu là em, dù đó là chuyện buồn hay vui thì em vẫn là người đầu tiên xuất hiện. Ngày nghỉ anh đã từ chối mọi lời mời cũng như các cuộc vui mà bạn bè tổ chức để mong sao có thời gian được ở bên em, nhưng kết quả anh thu được chỉ toàn những nỗi buồn da diết trong lòng…

Đã bao lần anh tự nhủ rằng sẽ rời xa em, sẽ phải quên em nhưng chưa bao giờ anh thực hiện được. Em như cơn gió thoảng qua nhưng sao lại khiến lòng anh day dứt đến lạ lùng. Anh không ân hận vì đã yêu em mà chỉ trách mình sao quá kém cỏi không thể có được trái tim của người mình yêu. Là con trai, một khi để mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình thì coi như đã là người thất bại. Mọi thất bại cho dù là trong tình yêu hay công việc thì nó cũng đều có giá của nó, phải không em? Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ yêu em hết mình cho dù tình yêu đó không được đáp trả anh cũng không bao giờ ân hận. Anh không muốn sau này nghĩ lại chuyện của hai đứa mình lại xuất hiện câu hỏi "giá như..." trong đầu. Em biết và em cũng hiểu điều đó, em biết tình cảm anh dành cho em nhưng tình yêu không đơn giản chỉ là việc cho và nhận phải không em?

Rồi sẽ có một ngày nào đó không còn xa nữa anh sẽ phải chấp nhận thực tế mình là một kẻ thất bại. Một thực tế mà chưa bao giờ anh nghĩ mình lại thất bại bẽ bàng đến thế. Vì anh chỉ là một người bất tài, đã không thể chinh phục được trái tim của người anh yêu thương nhất đời. Xin lỗi vì tất cả... Mối tình đầu thật tuyệt phải không em. Tình yêu mà anh có được từ trái tim em cũng thật bất ngờ và mãnh liệt. Anh không thể tin nổi là anh lại có được những giây phút hạnh phúc đó. Dù anh biết rằng đánh đổi với nó là những ngày phải xa em, những giọt nước mắt lăn trên gò má hồng đáng yêu của em, lăn trên đôi môi khô héo của anh...

Cún thân yêu của anh! Hãy cho anh được mãi mãi gọi em như thế! Em biết không, giờ đây mỗi giây phút nhìn lại, mỗi giây phút chợt anh nhớ về em, anh lại thấy trong anh hiện lên tất cả từ bóng hình và nụ cười của em đã từng dành cho anh. "Cún", anh vẫn yêu em như ngày nào! Vẫn có em trong những giấc mơ khi anh bước vào giấc ngủ. Chỉ một điều mà giờ đây anh mãi không thể có được nữa đó là nụ hôn nồng ấm của em, những ngày sánh bước cùng em trên bãi biển quê hương mình vào mùa đông lạnh giá mà em vẫn nói là đi bên anh thật ấm áp.

Em thân yêu! Khi đã xa em thật rồi, khi anh đã hoàn toàn không còn là một người đàn ông duy nhất trong trái tim em, anh như chết lặng, chắc em cũng hiểu được điều đó. Nhưng em đang sống trong tự do, vui vẻ nên dù anh nói thế nào đi chăng nữa, làm thế nào đi chăng nữa cũng trở thành trò cười thôi, và càng làm cho em thấy anh như một thằng hề thôi. Anh biết thế là yếu đuối, là không bản lĩnh nhưng lúc này tình cảm đã thắng lý trí mất rồi. Anh thấy mình bất lực quá, xa em anh mới thấy trong anh mất đi một cái gì đó lớn hơn cả cuộc sống, lớn hơn cả cuộc đời anh. Dù vậy, anh vẫn nhớ em và cảm ơn tình đầu nhiều lắm, Cún thân yêu!

Em, giờ đây anh vẫn là anh, vẫn một trái tim nồng ấm, vẫn tình yêu anh mãi dành cho em. Nhưng chỉ là tình yêu ấp ủ mãi trong lòng anh thôi, chỉ là kỷ niệm mà anh mãi trân trọng. Điều anh có thể cảm thấy cũng hạnh phúc phần nào là giờ đây bên người yêu mới, anh tin và cầu chúc em hạnh phúc. Có lẽ duyên trời đã định đưa em đến bên anh bất ngờ và cũng yêu anh rất nhiều nhưng rồi lại đưa em ra khỏi vòng tay của anh.

Mối tình đầu của anh! Một tháng xa nhau thôi nhưng với anh nó dài hơn bất cứ đơn vị thời gian nào, anh chưa được gặp lại em, chưa được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của em và... Lúc này anh chỉ biết cầu mong em mãi hạnh phúc, cầu mong em mãi có niềm vui bên người thân, bên bạn bè và nhất là bên người đàn ông cũng đang rất yêu em.

Em! Không như em bây giờ, anh đã biết mình không thể có một mối tình khác. Cho đến bao giờ anh mới thấy được ánh mắt hay nụ cười của em, tính cách hồn nhiên và trong sáng như em. Và đến bao giờ anh mới tìm thấy niềm hạnh phúc vì anh lại được gặp một người con gái khác thật tuyệt như anh đã từng gặp em... Có lẽ là không bao giờ phải không em??? Cảm ơn tất cả! Cảm ơn em nhiều lắm tình đầu của anh ạ!

Cún yêu! Anh sẽ không nhắc đến quá khứ của tình yêu chúng ta vì anh hiểu có kể hết ngày đêm, có viết hàng triệu trang giấy cũng không hết được. Và có thể nhắc lại lúc này cũng vô nghĩa, tất cả giờ đã trở thành kỷ niệm, dù rằng những kỷ niệm đó vẫn nhức nhối trong tim anh, vẫn hiện về khi anh vui, hay anh buồn, những lúc anh chỉ có một mình. Tất cả lại chỉ mới như ngày hôm qua, như một giấc mơ ngọt ngào. Mỗi ngày vẫn cứ qua đi, bên anh giờ không có em nữa, cuộc sống của anh không được có em ở bên cạnh, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy em rất gần, bởi vì trong anh vẫn nuôi dưỡng tình yêu dành cho em. Từ ngày em ra đi, trái tim anh, tâm hồn anh vẫn dành trọn riêng mình em.

Đêm nào anh cũng nhắn tin cho em, và cũng đã quen với việc em không nhắn lại. Cún đừng xoá đi niềm vui cuối cùng của anh nhé vì anh tin rằng ở một nơi nào đó trong trái tim em vẫn còn hình ảnh của anh, dù em nói với anh rằng bên em đã có những người đàn ông khác, anh vẫn tin vào niềm tin không căn cứ của anh...

Bạn bè và người thân của anh vẫn luôn khuyên anh quên quá khứ để bắt đầu cái mới, ngay cả em cũng khuyên anh thay đổi, nhưng anh không muốn vậy. Dường như trái tim anh không rung động trước một người khác vì anh vẫn luôn thầm so sánh họ với em, và như thế, không ai có thể thay thế được em. Có thể em bây giờ không giống em của ngày xưa, ai mà chẳng vậy, anh cũng thay đổi cơ mà, nhưng cái chính là tình yêu ấy, vẫn dành trọn cho em.

Em yêu! Trong giấc mơ anh lại thấy em quay lại nắm tay anh, và cùng anh dạo trên bãi biển quê mình... Liệu giấc mơ có trở thành hiện thực hay chỉ là mơ ước mà thôi!

"... Cuộc đời cho ta bao nhiêu ngày vui, cần chi nói những lời đầu môi, phải không em..." bài tình ca kết thúc rồi, mối tình đầu cũng đã xa rồi. Thư cuối cho em, anh chỉ muốn em nghe lại khúc ca xưa để mãi mãi nhớ về một người từng yêu em bằng trọn vẹn tin yêu!

Xin đặt lên môi em lần cuối nụ hôn tha thiết của buổi đầu!!!
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top