Một chút kỷ niệm ngày đi học
Hồi học lớp sáu, trong đám con trai chơi chung, tôi được tín nhiệm giao chức thủ quỹ. Trong nhóm, thằng Hòa cận khiến tôi cáu hơn cả. Lần nào đóng quỹ nó cũng than thở sao nộp tiền nhiều quá. Tôi mang chuyện thằng Hòa keo kiệt kể oang oang trong nhóm. Trên đường đi học về, Hòa cận chặn đường tôi, gầm gừ: “Mày dám nói xấu tao nghe!” Tôi sửng cồ lên: “Mày không phải vậy, hả?”. Thằng bạn lùi lại, nói vừa đủ cho tôi nghe thấy: “Có lúc mày biết tay tao. Đợi đó!”
Một hôm, trái banh của nhóm trúng kẽm gai bị rách. Trưởng nhóm kêu tôi chi tiền quỹ đi mua một trái mới. Tôi đi lòng vòng khắp mấy cửa hàng bán đồ thể thao, toát mồ hôi hột nhận ra có gom hết quỹ cũng không đủ mua một trái, dù loại xoàng nhất.
Chán nản, tôi rẽ hẻm tắt về nhà. Ở một cửa tiệm mới mở, rất đông người chen chúc. Tôi tò mò thò đầu vào. Ở đó, hàng thể thao xuất khẩu còn thừa được đem về bán rẻ. Bên cạnh từng thùng giày dép, quần áo chất đống, có một túi lưới chất đầy những quả banh da, loại mà bọn tôi chỉ mới nhìn thấy trên TV. Tôi hỏi giá, và sướng ù tai: Chỉ có 30 ngàn đồng một quả, bóng hàng hiệu hẳn hoi!
***
Cả nhóm trầm trồ ngắm nghía trái banh, phỏng đoán: “Chắc là mắc dữ lắm!” – Tôi bỗng vọt miệng: “Chứ sao! Hết sạch tiền quỹ rồi đó!” Mọi người gật gù. Riêng Hòa cận gườm gườm ngó qua tôi, tia nhìn khiến tôi chột dạ.
Càng ngày, tôi càng được tín nhiệm, được toàn quyền thu chi. Sau các trận đá banh hay chơi điện tử, cả đám kéo đi ăn chè. Lâu lâu lại đi coi phim. Tôi phát hiện một bí mật nhỏ: Ở một số nơi, nếu mua số lượng nhiều, tôi sẽ được giảm giá. 12 thằng nhóc vào quán ăn chè, tôi chỉ phải trả tiền 10 ly. Vé coi phim mua theo nhóm, tôi được giảm 10%. Khi trình thẻ học sinh, giá lại còn được giảm thêm chút nữa. Cho đến một hôm, đếm lại, tôi bàng hoàng nhận ra số tiền dư đã lên tới 300 ngàn đồng. Giấu riêng món tiền thì tôi không dám. Nhưng nếu nói thật, nhỡ mọi người cho rằng lâu nay tôi lừa dối. Đột nhiên, tôi rơi vô thế kẹt.
Nhóm con trai chuẩn bị tham dự giải đá banh khối sáu. Các bạn đóng tiền để tôi mua giày. Ở cửa tiệm bán hàng xuất khẩu, giá giày chỉ bằng một nửa so với nơi khác. Khi tôi vác giày ra, đột nhiên đụng mặt Hòa cận. Nó ngạc nhiên: “Mày biết chỗ này sao?” Tôi nín thinh. Ông bán hàng vui vẻ trả lời thay: “Khách quen đấy, cậu ấy toàn tới mua đồ cho đội banh!”
Tôi vác túi giày về, lòng nặng trĩu. Bỗng dưng, Hòa cận chạy lên, đề nghị khuân phụ bao giày. Tôi gạt phăng: “Khỏi cần làm bộ. Mày muốn kể gì về tao với các bạn thì kể!” Hòa cận bỗng bật cười: “Tao không nói gì đâu!” Im lặng hồi lâu, tôi mới kể hết với thằng bạn về cái bẫy tai hại tự mình sập vào. Hòa gục gặc: “Ai chẳng có lúc tham tiền. Nhưng tao biết, mày sẽ không làm gì sai!”
Họp nhóm, tôi thông báo đầy đủ mọi khoản thu quỹ và chi xài, nói cả về số tiền dư. Các bạn ngạc nhiên đôi chút, nhưng chẳng ai nghĩ xấu về tôi. Đội bóng lớp tôi giành giải nhất, tiền thưởng lại được giao cho tôi quản lý. Thật thoải mái khi mọi thứ trở nên đơn giản, không có gì phải tính toán khuất tất. Và thật may mắn khi bên tôi có một người sẵn lòng tha thứ, nhẹ nhàng giúp tôi vượt qua chính mình, như cậu bạn thân Hòa cận.